Thứ Hai, 11 tháng 6, 2012

Đi gác đêm

Đào Duy
Thời học viên Đại học KTQS, thằng nào chả phải đi gác đêm. Khi thì gác ở khu khí tài, khi thì gác cổng trường, khi thì gác ở khu vực nhà bếp... Đại loại là chẳng thằng nào thoát.

Có lần gác ở khu khí tài. Trời mùa đông lạnh như cắt da, lại rơi vào ca từ 1-2 giờ sáng. Tôi co ro, một vai đeo khẩu CKC, một tay xách chiếc đồng hồ báo thức Trung Quốc có cái vệ tinh "Sờ-pút-nhíc" dạ quang sáng trưng, chạy lòng vòng. Toàn bộ người ngợm đồng hồ, súng ống được phủ bên ngoài cái chăn chiên. Như bó rạ ngày mùa vật vờ di chuyển trong đêm. Ra tới khu khí tài, chọn được ca bin chiếc xe thông tin. Mở cửa, chui vào đánh một giấc tới gần sáng, quên mẹ nó cả giao ca. Tỉnh dậy thấy phía đông trời đã bàng bạc sau màn sương . Thế là tung cửa xe lao hồng hộc về cổng Bảo Sơn, nơi tiểu đội ngủ tập trung khi đi gác. Xem danh sách, lật màn dí cho thằng ca cuối rồi buông một câu dằn mặt "Im miệng, không chết cả nút đới!".

Thơ: Dấu chân trên cát

Huỳnh Văn Úc
Giáo viên bộ môn Tự động điều khiển


Em nắm tay anh đi trong bình minh
Biển ngậm mặt trời chỉ còn một nửa
Chân trời xa nhuộm hồng màu lửa
Biển màu xanh trong mắt em xanh.


Đừng đi gần mép sóng nghe em!
Để dấu chân vẫn còn trên cát
Những dấu chân dịu dàng tươi mát
In trên nền cát trắng dịu êm.
 

Khi con nước dâng theo thuỷ triều lên
Thôi đành gửi biển dấu chân trên cát
Nhưng trong lòng anh dấu chân em không mất
Kể cả khi em sẽ quên anh.