Thứ Sáu, 21 tháng 11, 2014

Chúc mừng thầy cô và đồng nghiệp Học viện KTQS

Từng là học viên 5 năm, từng là giáo viên dạy khỏe 15 năm, xin gửi tới thầy cô và đồng nghiệp lời chúc mừng nhân Ngày Nhà giáo. Chúc thầy cô, đồng nghiệp luôn mạnh khỏe, hạnh phúc và thành đạt; cuộc sống luôn rộn rã tiếng cười!

Thứ Hai, 3 tháng 11, 2014

Vè K3 (ST: Bình Zị)

Mông em Nhã (to khủng)
Má em Đông (bầu bĩn!)
Bình tông Ngô Vũ Thuận (luôn đeo bên hông khi đi ăn cơm)
Lý luận Chí Hòa (bốc phét 1 cây)
Ba hoa Bá Báu
Láu táu Khánh Lân
Lấy phân anh Độ (thủ trưởng chăm tăng gia đâm lính phải theo mệt)
Hay trộ anh Trì (chính trị viên chuyên dọa nạt lính)
Hay đi anh Phụng (sếp nhưng toàn kiếm lí do về HN để hú hí với vợ)
Béo bụng Sơn Tùng
Nổi khùng anh Quế
Phóng uế cũng anh (bị bệnh đường ruột mãn)
Lành chỏi lành chanh là anh Trần Thông Quế...

Nhanh như điện


Trên đường từ bếp ăn giáo viên về khu K3 có ao lớn, Phòng Hậu cần cho thả cá trắm, cá chép. Thức ăn thừa của nhà bếp cứ thả xuống xuống ao, cá lớn như thổi. Ấy vậy lại lo nhất mỗi lần mưa lớn, nước qua đập tràn, cá hay theo đó vọt tiến.
Lần đó xuống bếp ăn cơm, ăn vừa xong thì có cơn mưa lớn ập về. Mưa kéo dài cả tiếng, nước ngấp nghé tràn bờ. Cán bộ Phòng Hậu cần, ban tăng gia lo mất cá đã đội áo xuống trực. Cứ thấy chú cá nào vọt lên bờ là hất xuống. Anh em đứng ở nhà ăn nhìn mà tiếc của giời cho.
Chả hiểu sao Chí Hòa liều mình đội mưa về. Vừa tới đập thấy chú cá rõ to quẫy mạnh, vọt lên. Ba chân bốn cẳng Hòa đuổi theo, chộp được con cá. Liền lúc đó, chú lính ban tăng gia cũng phát hiện, vội đuổi theo. Hòa nhanh tay ném cá vào 1 góc rồi chạy biến về nhà. Chú tìm mãi không thấy, đành quay về và lẩm bẩm: "Tay này giấu ở đâu nhỉ? Đúng là nhanh như điện!". (Ý nói, các thầy Khoa Vô tuyến điện nên nhanh như điện).
Và, anh em giáo viên tối đó được nồi cháo cá rõ ngon.
(Chuyện do anh Hồng Thanh kể khi vào SG chơi).

Mất cái quyền duy nhất - QUYỀN CHO ĐIỂM (Kiến Quốc)

Ngày ở trường Đại học QS, giáo viên sống khổ như học viên, cũng trực ban, gác xách, cũng bị khoán 15 kí rau/ tháng, cũng đi lao động trồng sắn tận Lũng Mây, Tuyên Quang, cũng nhảy tầu hỏa mỗi khi về HN (xe ca toàn dành cho thủ trưởng nhà trường cùng cán bộ khoa, phòng)... Và anh em chỉ có quyền duy nhất là QUYỀN CHO ĐIỂM.
Thời gian đó (đầu 1980) tôi đang dạy lớp Vô tuyến k10, môn Xe Thu phát công suất trung bình. Thầy Trần Bình An (bộ môn Cơ sở 3) - nổi tiếng khít-tờ-rưi, khôn vặt, hay "mày mò", nghiên cứu đề tài mới - đã chọn 5 học viên của lớp làm đề tài Mã hóa cho mình. Còn nhớ được tên 4 em: Đào Ngọc Thạch, Ngô Mê Giang, Nguyễn Lâm Đông, Nhuần... Hai trò Thạch, Giang khá thân với thầy.
Với trò láu cá của mình, bố An lên gặp Hiệu phó Lê Phương Cảo (mới từ Khoa Cơ điện lên) tỉ tê, thuyết phục để 5 trò này không phải thi môn tôi dạy và nhận luôn 5 điểm 5. Tin đến tai, thấy hận quá; vội thông báo cho các thầy cùng và khác khoa. Họ đã giục tôi (thậm chí có cả thầy kích động) phải ra mặt đấu tranh bảo vệ cái "quyền duy nhất" của giáo viên. Phải tay khác chắc sợ nhưng mình qué sợ vì làm biết là "phản có lý".