Thứ Năm, 13 tháng 12, 2012

Tinh khôi



Trần Chí Thọ
Học viên Vô tuyến khóa 5

Sau ngày giải phóng miền Nam ít lâu, bọn Pôn-pốt bất ngờ đánh chiếm một đảo của ta ở cực Nam. Chúng tàn sát hết số dân Việt bấy nay ở đó, quăng xác xuống biển phi tang. (Chuyện này khi ấy chỉ phổ biến hẹp trong các đơn vị hải quân vùng 4, vùng 5 duyên hải. Ai nghe cũng sục sôi!). Ta điều một đơn vị hải quân đánh bộ ra chiếm lại đảo. Trận đánh ác liệt mà nhanh gọn. Bọn địch bị tiêu diệt, nhưng vẫn còn một số chạy thoát, tản mát trong rừng. Lệnh trên là phải nhanh chóng củng cố trận địa phòng ngự và truy quét cho kỳ hết bọn tàn quân… Sự kiện này, vì nhiều lý do, đài báo hai bên đều không đưa tin. (Coi như “ai làm nấy chịu” không liên quan chi đến nhà nước hai bên).
Khi ấy , tôi là một sĩ quan trẻ, được giao nhiệm vụ dẫn một tốp lính lên đảo để lập  mạng thông tin và đài quan sát biển. Tốp lính này đa phần là nam, nhưng cũng có hai cô gái chuyên ngành kỹ thuật. Đảo nhỏ nhưng cũng có núi cao, rừng rậm, ghềnh đá hiểm trở và còn cả kẻ địch đang rình rập. (Bọn tàn quân trong rừng và tàu địch lởn vởn ngoài khơi định tái chiếm). Vậy nên các nhóm công tác đều phải luôn trong tư thế sẵn sàng.