Thứ Hai, 12 tháng 5, 2014

Cảm nhận vế mấy dòng thơ (FB Nguyễn Quốc Bình)

 "ANH ĐỂ TÌNH YÊU TỔ QUỐC MÌNH TRONG LỒNG NGỰC
CẠNH TÌNH YÊU EM CHƯA MỘT LÚC TÁCH RỜI
NHƯNG THÂN XÁC ANH CHỈ CÓ MỘT THÔI
TỔ QUỐC CẦN RỒI, EM ƠI, ANH ĐI NHÉ

Đọc mấy dòng này, tôi thực là đã ứa nước mắt. Bởi gia đình tôi đã trải qua những chuyện này, không chỉ 1 lần.

Mẹ tôi kể gần cuối năm 1945, sau khi quân Pháp được hậu thuẫn bởi quân Anh đánh loang ra trong Nam và Nam Bộ đã đi đầu kháng chiến thì cha tôi dẫn 1 trung đội tự vệ đoàn của Huyện Ninh Giang lên đường Nam Tiến, theo mệnh lệnh của chính phủ vào Nam đánh Pháp, để lại mẹ tôi và 4 anh chị tôi, người bé nhất còn chưa đầy 1 tuổi. Được mấy tháng thì có tin về báo cha tôi đã hy sinh. Khỏi phải nói là trong nhà hoảng loạn đến thế nào. Lúc ấy, mẹ tôi bảo, đã gần Tết âm lịch, nhà nhà đang chuẩn bị đón Tết mà nhà tôi không ai còn tâm trí nào cho Tết nhất nữa. May sao đúng hôm làm lễ truy điệu cha tôi thì người ta cáng cha tôi về đến nơi. Ông bị thương hàn trên đường Nam Tiến, vào đến Tuy Hòa thì ngã bệnh nặng nên đơn vị phải gửi ông lại để hành quân tiếp lên Buôn Ma Thuột (ở đó, một học trò cũ của cả mẹ lẫn cậu ruột tôi đã hy sinh, một người lính rất gan dạ của Ninh Giang - đã từng cầm lựu đạn theo cha tôi, cũng chỉ có 1 cây súng ngắn, nhảy xuống ca-nô ra chặn và lên tàu Cray-sắc bắt bọn sĩ quan Pháp đầu hàng ngày mới khởi nghĩa cướp chính quyền, tháng 8-1945). Dân ở đó cứu chữa cho ông rồi nhờ bộ đội ra Bắc cáng ông theo tàu về lại nơi đã xuất phát. Thuốc thang mãi mới khỏi, lại lao vào đánh giặc, suốt 8 năm cự giặc trong vùng sâu địch hậu, hết Hải Dương lại Thái Bình, vợ con ly lạc không tin tức, mãi sau chiến thắng Điện Biên Phủ mới được đoàn tụ.