Thứ Tư, 3 tháng 10, 2012

Chuyến xe Vĩnh Yên - HN năm nào (ND)

Hưởng ứng bài của Chí Hòa bên Bantroi5!

Cũng chiều đó, tôi với Hà Văn Công (Công tele) và Phạm Kháng Trường bàn nhau không đi tàu vì qúa hiểu tầu Vĩnh Yên - Hà Nội chính xác thế nào (ôm chặt đất anh hùng!), nên quyết định đón xe hàng tại dốc Láp vì các xe chở hàng đến đọan đó thường dừng đón khách chở thêm. Lúc đầu đứng đầu dốc, các xe đi qua vẫy chẳng thấy hồi âm, lúc sau nghĩ ngu thế, đầu dốc nó không dừng vì đang xuống dốc, chạy xuống tới cuối dốc thì cả đám khác lên hết, còn mình trơ mắt ếch. Vậy là cả bọn đổi vị trí chọn cuối dốc. Đợi đến 7g tối mà chẳng thấy xe nào, ba đứa đã nản, nghĩ bụng chắc không về được HN tối đó. Bụng thì đói mà không dám đi ăn, kể cả ý định cho 1 thằng đi mua bánh mì còn 2 đứa đón xe  nhưng lập tức có ý kiến: lỡ lúc đi mua mà đón được xe thì đồng chí bạn phải ở lại, nên cả bọn quyết định cùng chờ; có đói 1 chút, về HN ăn sau (cùng tưởng tượng mình về trước 10g).


Đến khỏang 9g (sau 5 tiếng chờ và vẫy xe trong vô vọng), đến lúc hết hy vọng thì Công phát hiện có 1 xe tải đang đến. Đúng như dự tính, chú này chở nặng nên chạy ì ạch xuống dốc. Cả bọn ra sức vẫy, nó tỉnh bơ đi qua nhưng rồi từ từ dừng lại. Thật tuyệt vời! Ba đứa lao đến đề nghị cho đi nhờ. Tay lái xe nói: 1đồng/chú, nếu đi thì lên thùng. Trường trả giá 8 hào, nó định bỏ đi, sau lại đồng ý. Cả bọn OK ngay. (Chắc các bạn không thể tưởng tượng niềm vui lúc đó? Còn tôi thì vẫn còn y nguyên cảm giác sung sướng đến tận bây giờ). 
Lên xe nhìn thấy tòan chum miệng bịt kín nilong. Trời tối cũng chả biết gì, đóan là chở nước mắm. Kháng Trường nói có chai tranh thủ múc bù lỗ lại tháng mình có 5 đồng mà nó không thương bộ đội còn chém, nhưng ngửi không thấy mùi nên thôi. (Sau này nghĩ lại thấy ngu, nước mắm ai lại chở từ ngược về xuôi?). Tạm ổn, trời mát, dù phải đứng dạng hai chân, ôm chum ở giữa mà 3 chú quên hết đói mệt, nói chuyện vui ra phết. Xe chạy được khỏang 30 phút thì buồn ngủ. Gà gật được khỏang 1 tiếng thì xe đột nhiên dừng. Lái xe thò cổ ra: "Các anh xuống đi!'. Tưởng cậu mót tè, cả bọn đồng thanh: "Không sao đâu, chờ được mà". (Thực ra Công và tôi đã tè trên thùng xe rồi!). Riêng Trường còn chưa tỉnh. Nhưng bất ngờ nghe lái xe nói: "Xe này chỉ chạy đến Yên Viên rồi giờ rẽ đi Bắc Ninh, không về HN". Đọan đường còn lại chắc các bạn cũng đóan được thế nào. Kết thúc, đứa đến nhà sớm nhất cũng 1g sáng, Công tận khu Nam Đồng phải tới gần 2g.
...
Chưa hết, sau khi lên trường, 3 đứa hỷ hả vì chuyến đi vui thật, bị lái xe lừa nhưng về được HN là vui rồi. Hôm sau tự nhiên thấy ở bẹn và ngực nổi đỏ. Tưởng bị ghẻ, ra giếng tắm kì lấy kì để vẫn không hết. Kháng Trường cũng vậy, nói: "Tao cũng ngứa mà không dám nói bọn mày". Công lò dò lên quân y xin thuốc. Ba đứa giở ra xem thì thấy mẩn như nhau. Ngơ ngác thắc mắc sao ghẻ lại giống nhau thế?
Trường bảo: "Quần tao "chỗ đó" tự nhiên thủng". Ba thằng vội lục quần áo xem thì ôi thôi, 2 bên bẹn quần với trước ngực thủng lỗ chỗ (lại là 3 bộ mới nhất, diện về HN chơi). Công nhớ lại, lẩm bẩm: "Hình như do hôm nọ 3 thằng ngồi xe?". Rồi cả bọn ngẩn to te ra, anh em mình đi đúng xe chở axit rồi, những chum đó là chum đựng đựng axit. Thảm nào 3 đứa bị giống nhau, ở cùng tư thế đang ôm vò và thế là đi đời 3 bộ quần áo mới lĩnh, cộng thêm mẩn ngứa mất vài hôm.

2 nhận xét:

  1. Đố ai biết tại sao lại có tên là "Công tele" và có từ lúc nào . Hỏi nó thì nghe chửi ráng chịu :d

    Trả lờiXóa

Nếu chưa đăng kí, bạn vẫn có thể để lại nhận xét: Viết xong, nên để lại tên hoặc nickname. Xuống "Chọn 1 nhận dạng" vào "Ẩn danh". Sau đó xuất bản nhận xét.