Thứ Năm, 11 tháng 12, 2014

THỰC THỰC, HƯ HƯ! (Đỗ Thành Hưng, cựu học viên k1)


Đọc bài “Tổ chức chỉ xem xét…” của anh Trần Đình Ngân và chuyện “Sưu tầm của PHP ngày 21/11/2014”. Tôi góp thêm chuyện “Thực thực, hư hư” cho đủ bộ ba: xe, pháo, mã!
Học kỳ 2 của năm thứ nhất, đại đội tôi sơ tán về thôn Thục Cầu (gần chợ Nôm) huyện Văn Lâm.
Vào một ngày, trung đội tôi đến lượt gác đêm, anh L gác phiên chắc từ 4 đến 5 giờ sáng. Khoảng ấy người gác phải gọi chị nuôi dậy để làm bữa ăn sáng cho đại đội. Ăn sáng thời ấy đơn giản lắm, chị nuôi chỉ việc xúc bột mì “nhân mọt” đã nhào từ tối, rồi để qua đêm, vào một cái vỉ to, vừa miệng chảo. Trên mặt vỉ có lót lá chuối tươi, rồi cời bếp than cho cháy to để hấp. Bánh chín thì cắt ra ngần ấy miếng theo quân số và cho vào chậu quân dụng, mỗi chậu 6 miếng là xong. Người gác phải giúp chị nuôi một tay.
Chả biết sự thể sáng ấy ra sao mà chị ta tố với đại đội đại ý, anh L đưa tay đòi lại 2 cái ấy của em.


Chắc mới ngủ dậy, mắt nhắm, nhắm mở, mà thời khắc ấy bản năng của con trai bị mất của từ thời khai thiên lập địa trỗi dậy nên anh L tiếc của mà đòi lại chăng? Chả thế mà ối anh sáng ngủ dậy phải đi khòng khòng, giả bộ tìm chổi quét nhà!!! Thế rồi đại đội công bố vụ Oa-tơ-gết trong một lần họp đại đội và kỷ luật anh L là khiển trách hay cảnh cáo gì đó…Tôi, Nguyễn Đình Thắng, Huỳnh Quang Tự…nói chung là bọn Trỗi đang ở tuổi tí táu, tí mẻ… Chúng tôi thấy mà sợ xanh mặt!!! Cứ nhìn cái gương ấy mà tránh xa chị nuôi cho an toàn! Không tránh được thì cứ nhắm tịt mắt lại, đừng ti hí là được! Bọn tôi thì thào với nhau “Đừng dại ăn quẩn cối xay, cối mà đổ xuống thì mày tan xương!”
Tan họp, đi cạnh tôi là anh N đã lớn tuổi, anh có gia đình, vốn là giáo viên cấp 2 (10+3). Anh ta làu bàu thành tiếng: trò trẻ con! Chả ra thể thống gì!!! Tôi hỏi:
-      Anh nói ai ạ?
-      Đại đội chứ còn ai!
Tôi kinh ngạc trước lời nhận xét của anh, mà chẳng hiểu đại đội đúng? Mà đúng thật còn gì? Có sự việc, có người tố cáo, có đương sự nhận lỗi! Hay lời nhận xét của anh N là đúng?
Mấy ngày sau không nhớ có việc gì cần hỏi anh, nhân tiện tôi nhắc lại câu phát biểu của anh tôi chưa hiểu. Anh cười và kể cho tôi nghe câu chuyện tựa như bài của bạn PHP sưu tầm.
Ấy là từ thời khai thiên lập địa, các đấng thần linh đã tạo ra muôn loài nên gọi là tạo hóa. Có nơi gọi là Ngọc Hoàng, có nơi gọi là Chúa, nơi gọi là thánh Ala…tóm lại là đấng tạo ra muôn loài! Ta gọi là Ngọc Hoàng cho tiện.
Trong muôn loài đó có cả loài người, việc duy trì nòi giống Ngọc Hoàng đã sắp xếp vốn như bây giờ mọi người đã biết. Mọi việc đều êm ấm. Ấy vậy mà khi loài người đông lên một tí thì các chị lại tụ họp nhau, bàn tán, tị nạnh với cánh làm chồng. Thế rồi chị em rủ nhau lên trời kiện! Họ bầu ra một người dẫn đầu kiểu như chủ tịch hội phụ nữ. Chị em bắc thang trèo lên trời và đánh trống kêu oan! Ngày ấy trời và đất rất gần, chỉ cần bắc thang là trèo lên được.
Nghe trống kêu oan, Ngọc Hoàng cùng Nam Tào, Bắc Đẩu…bá quan ra ngay công đường xét xử. Nghe nói luật trời công minh và nghiêm lắm! Không được để chúng sinh nào oan khuất dù chỉ một ngày. Có tiếng trống kêu oan là thiên đình dừng mọi việc để giải quyết ngay. Không được để án tồn đọng đến ngày hôm sau. Chứ không như ta bây giờ án tồn đọng hàng tháng, hàng năm, hàng chục năm…
Ngọc Hoàng đập bàn ra uy (giống như phim Bao Công) và phán:
-      Các tiểu nữ ở trần giới có gì oan khuất nói thiên đình nghe!
Chị chủ tịch hội thay mặt chị em:
-      Muôn tâu Ngọc đế: việc duy trì nòi giống mà thiên đình đã sắp đặt nó bất công quá. Phụ nữ chúng con muốn được ấp ủ con cái từ trong trứng nước nên mang nặng 9 tháng 10 ngày là đúng rồi. Nhưng lúc sinh con lại đau đớn không thể tả được! Rồi nuôi con rạc cả người! Bọn đàn ông thì ăn chơi đàn đúm, rượu chè. Thật bất công! Bất công! Chúng con xin được bình đẳng giới! Nam nữ bình quyền!
-      Cụ thể muốn thế nào? nói ra coi!
-      Chúng con xin được: khi vợ chuyển dạ thì chồng phải đau! Có vậy họ mới biết đau đẻ là thế nào mà chia sẻ gánh vác cùng chúng con duy trì nòi giống!
Ngọc Hoàng thấy có lí, nhìn Nam Tào, Bắc Đẩu, bá quan thấy họ gật đầu, Ngọc Hoàng phán:
-      Còn yêu cầu gì không?
-      Hết ạ!
-      Ta chuẩn tấu!
Ngọc Hoàng hua tay làm phép, bãi triều! Chị em lục đục xuống thang về trần thế
Từ bấy giờ trở đi, anh nào có vợ sinh con thì biết thế nào là đau đẻ! Một đồn mười, mười đồn trăm… vợ sắp đẻ là anh chồng sợ xanh mặt! Nghe nói có anh đau quá phát điên chạy khắp làng, vừa kêu vừa đập phá cho quên đau! Dân làng phải trói lại. Đúng là cánh đàn ông hiểu thấu nỗi vất vả của vợ…nên các gia đình êm ấm, vợ chồng chia sẻ, hạnh phúc hơn thật.
Chuyện bất ngờ lại xảy tới. Ngày kia có anh vợ sắp đẻ, sợ đau không chịu được nên nhờ người trói chặt vào giường ở nhà ngoài. Trong buồng bà đỡ đã sẵn sàng…tiếng bà đỡ nói to: bắt đầu… trở dạ!
Anh chồng cắn chặt răng, nhắm nghiền mắt chờ lãnh án!!! Qúa lạ...?
Đã một phần tư canh giờ rồi mà chẳng thấy đau đớn gì? Bỗng nghe bên hàng xóm có tiếng đàn ông gào thét vì đau đớn, anh ta lăn lộn từ trong nhà ra vườn, từ vườn vào trong nhà. Cho mãi khi chị hàng xóm mẹ tròn con vuông thì anh ta mới hết kêu đau và ngất xỉu. Thế là lộ beng!!! Mà chẳng phải một chị, có hàng chục, hàng trăm, hàng nghìn trường hợp mới chết chứ!!! Xã hội loạn xị cả lên!
Chị em lại đề nghị chủ tịch hội kéo nhau lên trời bằng thang. Ngọc Hoàng lại hỏi:
-      Các tiểu nữ trần giới có gì kêu oan, nói mau!
Chị chủ tịch (gian dối) nói trớ là:
-      Chúng con mang nặng 9 tháng là được rồi, chồng chúng con không quen chịu đau nên bị xỉu, khi chúng con sinh nở. Không có ai cơm nước hầu hạ mẹ con chúng con. Chúng con xin lãnh lại việc đau đẻ! Nhưng để công bằng, bình đẳng xin Ngọc Hoàng để chồng cho con bú ạ! Cũng là vợ chồng chia sẻ, thắt chặt tình phụ tử, gia đình mới hạnh phúc!
Ngọc Hoàng và bá quan thấy có lí rồi hỏi:
-      Còn gì không?
-      Dạ! Hết ạ!
-      Ta chuẩn tấu, bãi triều!!!
Từ đấy, tuyến sữa của cánh làm chồng lớn lên và chị em mất tuyến sữa! Khổ nỗi, cánh đàn ông dù mang tuyến sữa nhưng bản tính hay đàn đúm rượu chè. Tới giờ cho con bú mà đi đâu biệt tăm, cả nhà bổ đi tìm mới triệu về được. Lúc về lại say khướt cò bợ! Chân nam đá chân xiêu! Lúc nhậu xỉn hết tiền mua rượu lại đè nhau ra tu sữa! Có anh về nhà chẳng còn gì cho con bú, con đói khóc ngằn ngặt! Anh nào còn sữa, con bú chưa no thì bố say, con xỉn, đổ kềnh, ngã ngửa! Loài người cứ loạn cả lên! Thấy cảnh chồng nuôi con mà chán mớ đời! Chị em lại yêu cầu chủ tịch hội bắc thang lên trời lần thứ 3.
Cũng như hai lần trước, chị em tố cáo cánh làm chồng không hoàn thành chức trách, nhiệm vụ! Và xin Ngọc Hoàng cho chúng con nhận lại cả 3 công đoạn mang thai, đau đẻ và cho con bú. Chồng phải làm trâu ngựa kiếm ăn nuôi vợ con, phải làm trụ cột trong nhà!
Ngọc Hoàng chuẩn tấu và bãi triều. Ngọc Hoàng còn nói thêm:
-      Mọi việc của tạo hóa ta đã tính toán kĩ cả rồi. Các tiểu nữ cứ thích bình đẳng bình quyền! Làm phiền thiên đình lắm lắm. Nay các ngươi đã tự nguyện nhận cả 3 công đoạn thì ta phong tặng cho danh hiệu với hai chữ vàng là “thiên chức”. Đây là lần thứ 3 rồi, ta không xét xử quá tam ba bận rõ chưa!
Chị em dạ! ran cả công đường rồi ra về.
Ngọc Hoàng bàn việc với bá quan:
-      Loài người nhiều chuyện quá! Trong mỗi loài ta đã cấy sẵn mầm mống cái ác, cái thiện. Cái tốt, cái xấu. Cái trung thực và tham lam… Đây là hai mặt của một vấn đề, có vậy thì sự vật mới tồn tại và phát triển. Ở môi trường tốt thì cái hay phát triển lấn át cái xấu và ngược lại. Đây là quy luật của tạo hóa, không loài nào cưỡng lại được. Chỉ cần thấy nhóm loài nào cái xấu đang ngự trị mọi lĩnh vực, cái xấu đã là “một bộ phận không nhỏ” là biết ngay môi trường của loài đó hỏng rồi! không cần nghe báo cáo, báo cầy gì cả!
Để tránh phiền hà ta quyết định: đưa thiên đình lên chín tầng mây đề muôn loài phải tuân theo quy luật của tạo hóa. Không ỉ oi gì nữa!
Thế là từ bấy giờ không còn loài nào dùng thang lên trời được nữa. Trời không phải xử các chuyện nhố nhăng ở trần gian. Vì vậy trong dân gian chỉ còn các truyền thuyết hay câu nói cửa miệng đầy tiếc nuối hoặc ghi nhớ lời bề trên căn dặn như:
-      Bắc thang lên hỏi ông trời
Hoặc là có gì oan khuất, đau khổ thì ôm ngực nhìn trời mà than:
-      Trời ơi! là trời!
Hay câu nói
-      Không được quá tam ba bận!
Chị em tự hào được trời ban cho 2 chữ “thiên chức” thì lấy làm đắc í có cớ hạch sách chồng con.
Còn cánh làm chồng đôi lúc tiếc tuyến sữa đã bị mất, khi nó ở ngay trước mặt thì muốn đòi lại nên mới có chuyện của anh Trần Đình Ngân chứng kiến hay của bạn PHP sưu tầm. Chuyện xảy ra ở đại đội tôi hồi học kỳ 2 năm thứ nhất với án kỷ luật anh L đã làm bọn Trỗi chúng tôi sợ tái mặt nhiều năm!!! Ấy là chưa nói bây giờ ai ở tuổi 65 trở lên chắc có nghe chuyện: khi vợ đẻ có anh chồng bị bà đỡ bắt lội ao 3 lần rồi ôm cọc cầu ao gào thét kêu đau thay vợ nữa cơ! Chả biết chuyện anh N kể có thật hay không? tôi bảo:
-      Anh bịa!
Anh cười:
-      Tớ thề: tất cả là chuyện trẻ con, vớ vẩn, có gì mà làm ầm lên cơ chứ!
Tôi liên hệ tới thái độ và cách giải quyết sự việc của chính ủy Trần Đan ở trường hợp anh Ngân chứng kiến. Đúng là rất tâm lí! Rất đời! Rất từng trải! Rộng lượng và hài hước. Cụ Trần Đan tuyệt vời anh Ngân ạ!
              Sài Gòn, 25/11/2014
                                      Đỗ Thành Hưng B5-C213 - HVKTQS
Đt: 0908106399 

1 nhận xét:

  1. Chuyện lính trỗi và chị nuôi từ k1 đến k8 ít nhiều đều có lẹo chẹo,từ rất hồn nhiên đến rất nhạy cảm(nhưng chung quy vẫn là hồn nhiên như anh Hưng nói thôi),chắc BBT SRTKL4 phải treo giải thưởng lớn ae mới mở miệng chuyện này

    Trả lờiXóa

Nếu chưa đăng kí, bạn vẫn có thể để lại nhận xét: Viết xong, nên để lại tên hoặc nickname. Xuống "Chọn 1 nhận dạng" vào "Ẩn danh". Sau đó xuất bản nhận xét.