Thứ Ba, 2 tháng 10, 2012

Thơ Ngô Long Phúc Chiến


Nhớ Vĩnh Yên
Thị xã nhỏ, một vùng quê yên tĩnh
Tôi tương tư như thuở mới trăng tròn
Đuờng đất khoảng xưa chưa san phẳng
“Chợ lõm sâu” mời gọi lối chân về[1]

Nhà ga và người lính
Đây, con đường nhỏ bé
chạy vào nơi xa
một nhà ga vắng vẻ
Đường đất gập gềnh
gió lướt đồng hoang
Văng vẳng nơi xa
một tiếng còi tầu
như xé không gian…
Có một chàng trai
một người lính
đi vội trên ga
ngơ ngác tìm ai?
có ai
cũng đang
tìm ai ngơ ngác?
Rồi - trên cánh đồng hoang bát ngát
Một đôi chim đang đậu bên nhau
Mặc gió
mặc mưa
mặc những tiếng còi tầu…

 

Trên chuyến tàu đêm
Trên chuyến tàu, tôi gặp người con gái nhỏ
ngồi cùng toa im lặng đến dễ thương
một đôi mắt đen tròn, một chiếc áo màu than tím
một tâm hồn mảnh dẻ đang trải rộng
mênh mang tìm đến một tình thương
Tôi hỏi nhỏ, em trả lời. Thế rồi từ đấy quen nhau
Thật mộc mạc, giản dị, tình cờ nhưng dễ nhớ
Thật lạ kỳ - một câu chuyện không ước không mong.
Em bé nhỏ nói gì nghe không rõ
“Nói to lên, anh nghe với nào em!
Nhìn ngoài kia trời tối phải không em?
Ừ, Tết - trời đêm bao giờ mà chả vậy”.

Tàu vẫn lao nhanh đưa những tâm hồn trinh bạch
Cùng đi về trùng với đích chuyến đi
Ngoài cửa sổ thoảng nghe gió thầm thì
“Tết, trời đêm đẹp vô cùng đấy nhỉ?
Em có biết không cũng đêm nay bao lứa đôi thủ thỉ?
Họ đến với nhau tìm hạnh phúc và tình thương”
Có biết đâu trên chuyến ngược bình thường
Một trai lính, một cô gái đồng phương - đang tâm sự.
Kể tiếp đi em, kể đi em!.
Anh vẫn nghe đây như đứa trẻ đang thèm
nghe cổ tích giữa chừng bị ngắt đoạn
Kể đi em, kể đi đừng phút giây trì hoãn!
Lạ kỳ chưa trên một tuyến đường
có một chàng trai- một người lính
có một cô gái mộc mạc bình thường
thủ thỉ cùng nhau nói chuỵện quê hương

*
Tàu đă đến đây rồi, ga Thạch Lỗi
Họ giật mình vài cây số nữa thôi
Lòng người trai thoáng chút bồi hồi
luyến tiếc đấy nhưng đành lòng vậy.
Lòng cô gái như có gì che đậy
vẫn bình thường - khó đoán được tâm tư
Tôi có biết đâu trước lúc giã từ
Lòng cô gái trào lên sự lẻ loi hờn tủi
*
Tôi ghé nhìn... Phúc Yên đang chìm trong đêm tối
vài ánh đèn thưa thớt đón khách đêm
Ga Phúc Yên kia ngày càng gần lại
khiến tâm hồn đơn độc bối rối thêm.
Em bước đi rồi tôi vẫn đứng
lặng lẽ âm thầm nhìn theo bóng dáng em
chiếc áo màu than kia hoà trong đêm tối
Vạch thị nhỡn tâm hồn
- tôi mong tìm một bóng thân quen...

... Có phải chăng em - người con Bãi Cháy
gắn đời mình với nắng gió pha sương
Nay xa em, anh nặng lòng nhớ mãi...
một chuyến gặp nhau mang nặng một tình thương
Nhớ mãi đi em... hỡi người con gái quê hương!
Xuân Tân Hợi

 



[1] Chợ Vĩnh Yên nằm thấp hơn mặt đường cả mét.

2 nhận xét:

  1. Đời lính QS có nhiều kỉ niệm với đường tàu. Nhiều cuộc tình nảy nở từ đây, trong sáng, vô tư...

    Trả lờiXóa
  2. Xuống tàu mặt đầy bụi than
    Hoá ra chàng chọn toa than chàng ngồi.
    (...hồi đó nhiều chú sơ mít hay phải leo toa hàng thay vì mua vé khách, riêng a. Chiến mình ráo viên nên kiếm chỗ ấm áp bên e gái nhỏ...)

    Trả lờiXóa

Nếu chưa đăng kí, bạn vẫn có thể để lại nhận xét: Viết xong, nên để lại tên hoặc nickname. Xuống "Chọn 1 nhận dạng" vào "Ẩn danh". Sau đó xuất bản nhận xét.