Thứ Ba, 10 tháng 4, 2012

NHỮNG KỶ NIỆM VỚI BỘ MÔN THÔNG TIN

TRẦN KIẾN QUỐC
Tháng 4 năm 1975, khóa 5 đặc cách tốt nghịêp. Tôi và Lê Chí Hoà được giữ lại làm giáo viên. Thử thách đầu tiên của một sĩ quan kỹ thuật trẻ, mới ra trường, là được tham gia đoàn khai thác kỹ thuật hệ thống thông tin viễn thông do Mỹ-ngụy để lại. Nhưng đây cũng là một vinh dự. Sau đó, chúng tôi trở về trường làm nhiệm vụ giảng dạy cho đến giữa năm 1990. Những năm tháng ở trường, sinh hoạt trong đội hình bộ môn, đã để lại nhiều kỷ niệm đẹp.

“Trường ca Học viện KTQS “ phóng tác từ “Tiểu đoàn 307”

Các cố thủ trưởng thế hệ những năm 1970: Nguyễn Văn Tiên, Trần Đình Cửu nguyên là Tiểu đoàn trưởng và Chính trị viên D307 Nam bộ. Còn bài hát "Tiểu đoàn 307" thì ai cũng biết. Và lứa học viên những năm đó, bắt đầu từ C213, đã phóng tác và sửa chữa cho tới khi hoàn chỉnh. Xin giới thiệu cùng học viên thế hệ mới!

Ai đã từng đi qua dãy núi cao cao, nuí cao cao đây miền Tam Đáo
Ai đã từng nghe tiếng Học viền, tiếng Học viền kỹ thuât quân sư
Buổi xuất quân Học viền năm ấy, cả Học viền thề dưới sao vàng :
“Người chiến sỹ tiếc gì máu rơi !”
Buổi xuất quân Học viền năm ấy, nguyện một lòng gìn giữ non sông
Đã cống hiến cho Quân đội, cống hiến biết bao đồng chí kỹ sư
Kỹ sư mìn, kỹ sư pháo, kỹ sư đạn … kỹ sư linh  tinh (!)
Bút vùng lên với cánh tay sắt, đầu giặc rụng, nổ súng dồn đồn giặc nát tan.

ĐK: Quân sư, Học viền quân sư !!!
Học viện của ta Học viện đầu tiên
Đánh đâu được đấy, Học viền quân sư
Với da sắt gan vàng tiến lên lòng son chẳng nao
Tiếng Học viện bao nhiêu “quân chủng” run rẩy sợ hãi
Vang lừng danh tiếng Học viện quân sư
.. Quân sư , Quân sư , Quân sư  !!! “




Ân hận, day dứt suốt cuộc đời (ST: Thủy k42)

- Ăn rau không chú ơi?
Một giọng khàn khàn, run run làm gã giật mình. Trước mắt gã, một bà cụ già yếu, lưng còng cố ngước lên nhìn gã, bên cạnh là mẹt rau chỉ có vài mớ rau muống xấu mà có lẽ có cho cũng không ai thèm lấy.
- Ăn hộ tôi mớ rau…!
Giọng bà cụ vẫn khẩn khoản. Bà cụ nhìn gã ánh mắt gần như van lơn. Gã cụp mắt, rồi liếc xuống nhìn lại bộ đồ công sở đang khoác trên người, vừa mới buổi sáng sớm. Bần thần một lát rồi gã chợt quay đi, đáp nhanh: Dạ cháu không bà ạ! Gã nhấn ga phóng nhanh như kẻ chạy trốn. Gã chợt cảm thấy có lỗi, nhưng rồi cái cảm giác ấy gã quên rất nhanh. “Mình thương người thì ai thương mình” – cái suy nghĩ ích kỷ ấy lại nhen lên trong đầu gã.