Nhớ
Vĩnh Yên
Thị xã nhỏ, một vùng quê yên tĩnh
Tôi tương tư như thuở mới trăng tròn
Đuờng đất khoảng xưa
chưa san phẳng
“Chợ lõm sâu” mời gọi
lối chân về[1]
Nhà
ga và người lính
Đây, con đường nhỏ bé
chạy vào nơi
xa
một
nhà ga vắng vẻ
Đường đất gập gềnh
gió lướt đồng
hoang
Văng vẳng nơi xa
một tiếng còi tầu
như
xé không gian…
Có một chàng trai
một người
lính
đi
vội trên ga
ngơ ngác tìm ai?
Và
có ai
cũng
đang
tìm ai ngơ ngác?
Rồi - trên cánh đồng hoang bát
ngát
Một đôi chim đang đậu bên nhau
Mặc gió
mặc mưa
mặc
những tiếng còi tầu…