Tên
chuyện ở trên, nghe na ná „Chuyện cây táo ông Lành“ thời những năm 70. Hồi đó, tác giả
là nhà văn nổi tiếng họ Hoàng. Ông bị nghi là bóng gió đá xỏ ai đó khi cho đăng câu chuyện
phiếm về cây táo trên báo văn nghệ. Ông Hoàng
khốn khổ vì vạ chuyện văn chương, ông bị
kiểm điểm, giam lỏng rồi cấm viết đến 14-15 năm! Bạn bè xì xầm bảo nhau: Tội
lão Hoàng là tội sờ dái ngựa!
Chuyện
cây táo thì chẳng quan hệ gì, nhưng khổ nỗi, Lành lại là tên cúng cơm của ông
quan to nhất khối Văn nghệ, mà ở Hà nội thời đó, ai chả biết chỉ có nhà ông
Lành có cây táo lớn, mọc thò ra ngoài đường.
Những năm 60-70, câu thơ „Cành táo đầu hè, rung rinh quả ngọt…“ là câu thơ hay được nhiều người thuộc nên cái kiểu
liên hệ dây mơ, rễ má, bóng gió làm ông nhà văn bị thù ghét, nghi ngờ !
Xin
nhấn mạnh với bạn đọc, chuyện kể dưới đây chỉ là có cái tên giống với chuyện ông nhà văn họ Hoàng viết
thôi, chứ họ Trần tôi kể chuyện cây mít này, không hề có ý xấu gì nói về các ông bà là chủ nhân của cây mít trong câu
chuyện này.