Thứ Năm, 11 tháng 12, 2014

THỰC THỰC, HƯ HƯ! (Đỗ Thành Hưng, cựu học viên k1)


Đọc bài “Tổ chức chỉ xem xét…” của anh Trần Đình Ngân và chuyện “Sưu tầm của PHP ngày 21/11/2014”. Tôi góp thêm chuyện “Thực thực, hư hư” cho đủ bộ ba: xe, pháo, mã!
Học kỳ 2 của năm thứ nhất, đại đội tôi sơ tán về thôn Thục Cầu (gần chợ Nôm) huyện Văn Lâm.
Vào một ngày, trung đội tôi đến lượt gác đêm, anh L gác phiên chắc từ 4 đến 5 giờ sáng. Khoảng ấy người gác phải gọi chị nuôi dậy để làm bữa ăn sáng cho đại đội. Ăn sáng thời ấy đơn giản lắm, chị nuôi chỉ việc xúc bột mì “nhân mọt” đã nhào từ tối, rồi để qua đêm, vào một cái vỉ to, vừa miệng chảo. Trên mặt vỉ có lót lá chuối tươi, rồi cời bếp than cho cháy to để hấp. Bánh chín thì cắt ra ngần ấy miếng theo quân số và cho vào chậu quân dụng, mỗi chậu 6 miếng là xong. Người gác phải giúp chị nuôi một tay.
Chả biết sự thể sáng ấy ra sao mà chị ta tố với đại đội đại ý, anh L đưa tay đòi lại 2 cái ấy của em.