Lũ trẻ chúng tôi lớn lên trong khu “gia binh”. Sau hòa bình, cuối năm 1975, tôi theo bố mẹ lên Vĩnh Yên, ở khu tập thể của trường đại học kỹ thuật quân sự ( bây giờ là học viện kỹ thuật quân sự).
Tác giả |
Kí ức tuổi thơ đi theo tôi mãi tới tận bây giờ... 45- 46 tuổi, hai con đã lớn, nhưng mỗi khi gặp lại các cô chú của trường trước đây, dường như tôi vẫn là con bé 5-6 tuổi ngày nào.
Khi tôi rời Hà Nội lên sống với bố mẹ, gia đình được phân 1 gian nhà đầu hồi của dãy nhà 12 hộ. Tôi nhớ là cả khu có khoảng 5 dãy như vậy. Tôi đã khóc rất nhiều khi đêm xuống, trời tối đen như mực, căn nhà leo lét ánh đèn dầu, tôi ôm chặt mẹ và len lén nhìn vào góc nhà, nơi có bóng bố mẹ và tôi hắt vào mờ mờ, run rẩy.
Tôi còn nhớ quãng thời gian ấy, năm 75, khi tôi vào lớp vỡ lòng. Ngôi trường đầu tiên trong đời của tôi nằm chính giữa làng Bảo Sơn. Gọi là trường, nhưng chỉ có hai lớp. Đầu gian học luôn có 1 con trâu của nhà ai buộc vào ngay đó, tôi không dám nhìn vào mắt nó. Mỗi khi vào lớp, tôi thường hít một hơi thật sâu rồi cúi mặt chạy thật nhanh vào chỗ ngồi. Mãi về sau này tôi vẫn không quên cái cảm giác ấy và cũng chẳng lí giải được tại sao lại sợ con trâu ấy đến như vậy. Trường làng tôi đơn sơ đến lạ lùng...