Liên quan đến chuyện định kể dưới đây, tôi thấy cần kể trước về một chuyện , về sự quen biết của tôi với một cậu bạn là lính Công an. Hơn ba mươi năm trước, tôi găp anh này trong đám bia bọt, ồn ào thấy anh ta còn rất rụt rè , lóng ngóng.
Qua những anh em thân tình, tôi biết cậu bạn mới, dù có rất nhiều tài vặt, lại có viết lách văn chương nhưng do tên tuổi chưa nổi, nên nhiều người nhìn cậu ta chưa phục và có phần ái ngại. Hồi đó, vì nông nổi mà nó vừa qua một án tù oan !…
Vậy mà năm 2008, anh em gặp nhau ở Berlin, cậu bạn đã rất oai. Ai gặp cũng biết tên và xin chụp ảnh chung, xin được tặng Cacvisit. Chú lính Công an ngày nào nay đã đeo lon hàm cấp tướng, phụ trách một đoàn công tác của Bộ Công an đi công cán cấp nhà nước.
Nhắc lại chuyện cũ với tôi, anh này tự hào tâm sự: "Đời em toại nguyện: Làm Lính lên đến Tướng! Làm báo lên đến Tổng Biên Tập! Chả mong gì hơn!...".
„Ông tướng“ tôi quen hồi trước giờ chém gió, vậy là hơi kiêu nhưng sự thật nó nói chả sai gì cả. Phấn đấu, tiến thân như nó, kiêu căng cũng phải! Có ai trong đám bạn bè cùng lứa được như nó đâu .
Tôi có ý định viết ra chuyện này để khen và ca ngợi vị Đại tá, phó chủ nhiệm phòng quản lý phần hồn của Học viện Kỹ thuật Quân sự từ lâu lắm rồi, lâu là từ 2006, từ cái hôm sau nhiều năm xa cách, hai anh em gặp nhau nhân ngày hội truyền thống của Học viện KTQS tại số 100 phố Hoàng Quốc Việt (HN).