Liên quan đến chuyện định kể dưới đây, tôi thấy cần kể trước về một chuyện , về sự quen biết của tôi với một cậu bạn là lính Công an. Hơn ba mươi năm trước, tôi găp anh này trong đám bia bọt, ồn ào thấy anh ta còn rất rụt rè , lóng ngóng.
Qua những anh em thân tình, tôi biết cậu bạn mới, dù có rất nhiều tài vặt, lại có viết lách văn chương nhưng do tên tuổi chưa nổi, nên nhiều người nhìn cậu ta chưa phục và có phần ái ngại. Hồi đó, vì nông nổi mà nó vừa qua một án tù oan !…
Vậy mà năm 2008, anh em gặp nhau ở Berlin, cậu bạn đã rất oai. Ai gặp cũng biết tên và xin chụp ảnh chung, xin được tặng Cacvisit. Chú lính Công an ngày nào nay đã đeo lon hàm cấp tướng, phụ trách một đoàn công tác của Bộ Công an đi công cán cấp nhà nước.
Nhắc lại chuyện cũ với tôi, anh này tự hào tâm sự: "Đời em toại nguyện: Làm Lính lên đến Tướng! Làm báo lên đến Tổng Biên Tập! Chả mong gì hơn!...".
„Ông tướng“ tôi quen hồi trước giờ chém gió, vậy là hơi kiêu nhưng sự thật nó nói chả sai gì cả. Phấn đấu, tiến thân như nó, kiêu căng cũng phải! Có ai trong đám bạn bè cùng lứa được như nó đâu .
Tôi có ý định viết ra chuyện này để khen và ca ngợi vị Đại tá, phó chủ nhiệm phòng quản lý phần hồn của Học viện Kỹ thuật Quân sự từ lâu lắm rồi, lâu là từ 2006, từ cái hôm sau nhiều năm xa cách, hai anh em gặp nhau nhân ngày hội truyền thống của Học viện KTQS tại số 100 phố Hoàng Quốc Việt (HN).
Nhưng bài viết cho đến tận hôm nay vẫn chưa viết ra được vì tôi ngại một lẽ:
Cùng làm giáo viên dạy ở Học viện Kỹ thuật Quân sự những năm 70-80, tôi hơn Trương hơn chục tuổi. Tôi về Học viện làm giáo viên, dạy từ khóa một còn Trương mãi khóa 10-11 mới học xong ra trường được giữ lại đào tạo thành giáo viên. Tuổi đời chênh lệch, tuổi nghề quá xa nhưng tôi và Trương là anh em, thân và rất hiểu nhau. Hai vợ chồng Trương coi tôi như anh ruột ( khi Trương-Minh cưới nhau, vợ tôi gửi quà tặng là cái gường đôi với lời chúc phải đẻ con trai đầu lòng ).
Quá thân nhau, quá gần gũi mà ca ngợi, khen bốc chú em, thì sợ bạn bè dị nghị, có người khắt khe sẽ nghĩ là chuyện „ Em hát anh khen hay“. Độc mồm họ bảo khen nhau kiểu này , lão Trần thành lố bịch, thô thiển ! hoặc ai đó, do đố kỵ mà quy chụp, xía sói sau lưng .
Tôi đã nghỉ hưu, ở xa yên phận là một lẽ, chú em hiện đang đảm đương trọng trách ở Học viện , nhỡ lợi bất cập hại, ảnh hưởng đến chú ấy thì sao!
Tôi nghĩ : Cứ để chú ấy „ hữu xạ tự nhiên hương „ lại hay!
Năm nay, 2012. Tôi đoán Trương đã đến tuổi báo hưu trí, cô giáo Minh tươi trẻ ngày nào, từ hai năm trước cũng đã nghỉ đợi hưu . Tinh thần hai vợ chồng nghe bè bạn cũ nói lại là đang phấn chấn vì thằng con giành được học bổng của Bộ Quốc phòng, đi nước ngoài học rất giỏi và ngoan. Cháu có nhiều khả năng sẽ lại tiếp bước theo nghề của cha mẹ, đóng góp cho Quân đội, cho Học viện KTQS một nhà giáo hay một cán bộ nghiên cưu KHKTQS tương lai. Tháng 8 vừa qua, tôi tình cờ đến thăm nơi học tập của cháu ở N K , tuy không gặp mặt nhưng thấy ở đầu giường cháu dán ảnh một cô gái rất xinh. Bạn bè cháu Thắng bảo đấy là ảnh người yêu của nó. Xem ra vợ chồng Trương hài lòng về cô con dâu, vợ tương lại của quý tử !
Kể ra một loạt những chuyện riêng tư của anh em chúng tôi , tôi có ý rào đón để bạn đọc khỏi phân vân và yên tâm rằng, câu chuyện tôi kể ra dưới đây, dù có ý ca ngợi chú em nhưng chẳng có sự phô trương tâng bốc, PR nào cả.
Chuyện cũng không dài dòng, không có tình tiết điển hình theo kiểu người tốt, việc tốt, khó khăn khắc phục, hoặc theo mô típ hy sinh thân mình làm tròn nhiệm vụ của mẫu cán bộ mẫn cán, giữ vững lời thề… mà trong cuộc sống thời bao cấp người ta hay gặp trên báo chí, gặp trong các kỳ hội nghị tổng kết thi đua.
Chuyện tôi muốn viết ra ở đây chỉ là nhắc lại một câu nói rất chân tình của Trương làm tôi ngỡ ngàng khi hai anh em trao đổi qua lại, tôi có ý nhắc tới tương lai của Học viện KTQS kèm vào đó là cơ hội thăng tiến của chính Đại tá phó chủ nhiệm phòng .
Học viện kỹ thuật Quân sự so với ngày tôi rời xa, nay thay đổi rất nhiều. Cán bộ cấp học viện thời chúng tôi chỉ cấp hàm trung, thượng tá đã là rất cao xa. Nay, học viện có đến vài ba vị cấp tướng. Đi dọc hành lang khu làm việc của cán bộ giáo viên, gặp mặt các vị cấp hàm đại tá là đa số, gặp được một vài vị sỹ quan là trung , sơ cấp, nhân viên Hạ sỹ quan thấy rất hiếm hoi! Nói chuyện với Trương tôi cho rằng, cùng với sự phát triển ấy, chú em tôi quỹ tuổi còn dài, lại giỏi giang, khiêm nhường, trưởng thành từ chính nguồn đào tạo của Học viện thì tương lai chẳng chốc phó sẽ lên trưởng, tá sẽ lên tướng.
Ở cương vị cán bộ chủ chốt của Học viện, Trương nói về phương hướng phát triển sắp tới của Học viện rất say sưa nhưng khi phải nói về khả năng thăng tiến của bản thân thì chú em trầm giọng:
-Em đã từng xác định mình phải cố gắng để đạt được điều tiến bộ như anh nghĩ. Đang mang hàm Đại tá, được phong Tướng thì vinh dự lắm chứ! Chủ nhiệm một phòng nghiệp vụ lớn như phòng em nếu có một cán bộ cấp Tướng đảm nhiệm cũng là rầt xứng đáng. Hiện em đang có một vị trưởng phòng rất được tín nhiệm. Anh ấy giỏi hơn em, anh ấy thông minh và đủ năng lực để đáp ứng những nhiệm vụ của Học viện ở tầm cao hơn nữa. Cấp trên mà phong tướng cho trưởng phòng, tất nhiên phải phong anh ấy chứ chưa đến lượt em. Em ủng hộ anh ấy!
Câu nói bột phát của Trương làm tôi ngỡ ngàng . Tôi cảm phục chú em về cái cách chú ấy tự đánh giá bản thân, cái cách khi mang mình ra so sánh với đồng nghiệp .
Tôi ca ngợi Trương là ở chủ quan của tôi nhưng tôi cũng mong được kể ra, nhắc lại nguyên văn lời tâm sự, bộc bạch ( mà chắc đã qua đi vài năm , có nhắc lại, Trương cũng không nhớ mình đã nói như vậy!) để chia sẻ cùng mọi người vì theo lẽ thường của thời buổi bây giờ, cái cách nhìn nhận công minh về đồng cấp, đồng nghiệp, vế tiến thủ, về quyền lực, về tái cán… được như Trương ( hình như ) là rất hiếm hoi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Nếu chưa đăng kí, bạn vẫn có thể để lại nhận xét: Viết xong, nên để lại tên hoặc nickname. Xuống "Chọn 1 nhận dạng" vào "Ẩn danh". Sau đó xuất bản nhận xét.