Ngày đầu tiên: điếc không sợ súng
Cơ sở chính của
phòng Xe cục Hậu cần B5 nằm kín đáo trong khu rừng già thuộc địa phận Vĩnh
Linh-Quảng Trị. Từ ngoài đường đất mà ô tô có thể đi được để vào khu A phải đi
bộ mất hơn một giờ đồng hồ theo con đường mòn có rừng cây che phủ. Trạm xá của
Bộ Tư Lệnh B5 cũng nằm trên con đường này. Số người được vào khu A là rất hạn
chế, hầu như chỉ có các cán bộ của Cục Hậu cần. Khu B là khu dành riêng
cho các cán bộ cao cấp. Ngành xe chỉ có bác Cục phó Cục Quản lý xe, trung tá
Nguyễn Quang Lanh sống trong đó, thỉnh thoảng ra khu A làm việc và bác trưởng
phòng, thiếu tá Nguyễn Viết Khoáng là được ra vào khu B mà thôi (tôi phải gọi
là “bác” vì các bác phải cỡ trên dưới 60 tuổi cả. Đi lại luôn có chú cần vụ
theo cùng để xách ba lô). Nghe nói sở chỉ huy mặt trận của tướng Lê Trọng Tấn
cũng ở khu B. Sở dĩ tôi phải nói qua về địa điểm này vì từ đây muốn ra Khe
Lương, nơi đặt bộ phận giao dịch của phòng Xe hoặc đến các trạm sửa chữa hay tới
các đơn vị vận tải còn rất xa, phải chờ dịp có ô tô đón ở ngoài bìa rừng. Mỗi
chuyến thường phải kết hợp chờ cho có đủ hai ba người cùng đi.