Trần Xuân Lăng
Học viên Trạm nguồn khóa 3
Vừa đi công tác miền
tây về, chưa kịp nghỉ ngơi để “giũ sạch bụi đường” thì ông Hoà, Trưởng ban Kỹ
thuật lữ đoàn, chạy qua: “Cậu biết tin chưa? Có một xe chở cáp của lữ đoàn ta
bị cháy ở Ninh Thuận, các anh ở bên Tham mưu muốn cậu ra ngay ngoài đó, xem xét
và lập biên bản cụ thể về sự việc này. Tớ đã chuẩn bị xe, cậu đi ngay đi!”. Tôi
ngớ người ra: “Chuyện này là ở bên Thanh tra lữ đoàn, chứ sao lại bắt bên Kỹ
thuật?”. Sợ tôi từ chối ông Hoà nói luôn: “Bên Thanh tra họ đi vắng cả; phía
Tham mưu bảo chỉ có cậu là thông thuộc đường đi và hiểu về chuyên môn xe cộ hơn
nên họ yêu cầu”. Rõ khổ, không hiểu từ sau Chiến dịch Buôn Mê thuột đến nay, ở
Lữ đoàn cứ coi tôi là “dân Nam chính hiệu” (mặc dù quê tôi ở Huế), vì xó xỉnh
nào cũng biết nên khi có yêu cầu đi công tác địa phương là họ lại nghĩ đến tôi.
Mà kể cũng lạ, mấy cái thằng “Trỗi con trời đánh” đều như có sẵn “máu linh
hoạt” chuyên nghiệp nên khi trên yêu cầu điều gì là chúng tôi đều xử lý được
ngay. Có điều cách xử lý của lính Trỗi thường ít được lòng lãnh đạo.