Thứ Tư, 23 tháng 5, 2012

Chuyến xe bão táp

Ngô Long Phúc Chiến
Bộ môn Vô tuyến, Khoa Vô tuyến điện tử

Chuyện xảy ra năm 1976. Vĩnh Yên.

Hôm đó, Thắng vợ tôi cùng cháu Nam lên chơi. Phải chạy ra “chiêu đãi khổ” gặp anh Tứ điều đình xin phòng. Bố trí cho mẹ con nó xong mới chạy vào đơn vị. Phi xe đến cổng Bảo Sơn thì gặp anh đi ra. Anh ới lại “Này, tao có việc trên Việt Trì. Tiện mày có xe, đi luôn. Thằng bạn trên đó nhờ một việc rồi bữa trưa mời chiêu đãi RTC”. Nghe lời mời hấp dẫn, cũng là dịp thăm lại “thành phố ngã ba sông” mà xa nó đã mấy năm, tôi quay xe đi liền.


Cuỡi chiếc Honda 67, chúng tôi vượt hơn 20km lên tới Việt Trì. Cũng chỉ là thăm hỏi xã giao rồi nhập tiệc. Trời đông, tiết trời lành lạnh. Thịt chó Việt Trì chế biến ngon, nào dựa mận, nào thịt chó hấp, nào xáo chó… lại có rượu quê nút lá chuối. Cứ thế đồ ăn, đồ uống vào thun thút. Đang ngon trớn, anh giật mình: “Bỏ mẹ, sáng mai có cuộc họp chuyên đề tại Hà Nội. Nên muộn nhất tối nay phải có mặt ở nhà”. Bàn đi tính lại tôi bảo, lo gì, cứ chén đã đi, tí nữa phi ra ga Việt Trì đón tầu xuôi về. Lúc đó anh mới yên tâm.

Mải vui quên hết thời gian, hơn nữa chủ quan “tàu Việt Nam ôm chặt đất anh hùng”. Chúng tôi cứ lừ lừ nâng lên hạ xuống. Trời tối sập mới sực nhớ đến chuyến tàu xuôi. Vội chạy ra ga Việt Trì thì biết tàu đã gần đến Lập Thạch. Thế là hai tên “bươn bả” đuổi theo.

Nhưng uống vào thì cứ phải dừng xuống vệ đường “xả e”. Khi xe về tới Vĩnh Yên thì tàu đã rời ga 10 phút. Thôi “một liều năm bảy cũng liều”, miễn sao cho ông anh kịp họp sáng mai. Không bàn nhiều, chúng tôi quyết đuổi theo. Xe dừng ở cửa ga Hương Canh thì đuợc thông báo “tầu đi lâu rồi”.

Lại phi như điên. Trời tối đen mịt mùng, lất phất mưa phùn. Đường số 2 ngày đó ổ voi, ổ gà nhiều lắm. Nhiều khi pha đèn chưa rọi tới đã thấy hố lõm tướng bày ngay trước bánh xe. Vậy là phóng ào qua.

Rồi cái gì phải đến đã đến. Vừa thoáng thấy một ổ voi, tôi vội nhấn gấp chân phanh. Chả hiểu sao, xe bó máy, dừng đột ngột. Cả hai lập tức như chim, bay qua ghi-đông về phía trước. Nằm bất động. Chờ vài giây, mở mắt ra thấy hai tên nằm đè sấp lên nhau. Mặt anh áp sát lưng tôi. Sờ soạng lên mặt mũi, tay chân thấy còn nguyên. Anh thều thào: “Mày có sao không?”. “Không. Vậy cả hai thoát rồi”.  

Chiếc xe bó máy nằm sát bên đường. Hai bánh vẫn quay tít. Loạng choạng ra dựng xe dậy. Chờ cho nguội máy rồi đạp thử mấy phát. Nổ ngon. Máy không hề hấn gì. Hai tên lại cưỡi lên xe, phóng tiếp.

Cứ thế theo đoàn tàu như chơi đuổi bắt. Khi đến đầu cầu Đuống thì thấy barie chắn tầu cũng từ từ hạ xuống. Hỏi tầu nào thì nghe giọng ngái ngủ của gác barie: “Tầu xuôi Phú Thọ đấy”. Vậy đúng chuyến tầu đã đuổi bắt suốt từ tối qua. Xình xịch xình xịch… Mình khoác áo mưa, tay ôm cặp bảo mật, anh vội chào “Tao đi!” rồi chạy theo tầu, bám lấy tay vịn, kéo người lên. Đứng vững ở bậc lên xuống, anh còn quay người, thò tay vẫy vẫy. Chia tay nhau, kẻ đã trên tầu, người còn ở lại.

Phía đông chân trời muốn hé sáng. Một ngày mới đang đến. Tôi vội quay xe lên Vĩnh Yên.

… Sau này anh chuyển ngành và là một cán bộ ở một vị trí trọng trách. Một kỷ niệm không quên với anh.

N.L.P.C

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Nếu chưa đăng kí, bạn vẫn có thể để lại nhận xét: Viết xong, nên để lại tên hoặc nickname. Xuống "Chọn 1 nhận dạng" vào "Ẩn danh". Sau đó xuất bản nhận xét.