Thứ Bảy, 22 tháng 6, 2013

Kể chuyện xưa ở Đại học KTQS: “TỔ CHỨC CHỈ XEM XÉT CÁI CHỖ NỔI BẬT CỦA MÀY”

Chiến tranh. Đầu những năm 1970. Vĩnh Yên. Ở khu 125. Khoa Cơ điện có một sân bóng rổ láng cement thuộc loại xịn.  Đó là thành quả lao động của giáo viên, học viên những ngày nghỉ. Để có một sân thể thao cao cấp, Ban chỉ huy khoa ban ra một lệnh khoán: Làm xong nhiệm vụ trước ngày nào thì cho nghỉ phép ngày đó, làm chủ nhật thì được thưởng  phép bù…Vậy là những Hoàng Hải, Bùi Thức Hưng, NguyễnViết Tiến, Nguyễn Văn Đại hăng say lái xe ủi đất từ sáng sớm,  7-8 giờ ti còn thằp đèn ủi đêm. Chả có tay nghề xây dựng nhưng ham thể thao,  mê khoản thưởng phép hấp dẫn, những Khúc văn Nghi, Trần Đình Ngân, Tuy Bin, Phan Nhường, Xuân Anh,  Đoàn Mạnh Giao, Trần Công… kẻ vác búa đập răm, người vác đá chèn móng.  Đến công đoạn sau là đổ chạt, láng ximent  thấy xuất hiện thêm những tay thợ xịn từ các lớp học viên như Phạm Ngọc Việt, Nguyễn văn Son…mọi người lao động quên giờ giấc! Toàn bộ Ban chỉ huy khoa, ngoái anh Lê phương Cảo còn các anh Dương Ái Hiểu, Trần Đan,  Phạm viết Huyền …chẳng mấy người thuộc luật bóng rổ nhưng luôn túc trực quanh sân, chỉ đạo sát sao kích thước sân bãi và đôn đốc láng mặt sân sao cho chất lương, phẳng băng.  Hậu cần khoa ngày nào cũng có khoản nước chè Hồng Đào và lương khô B-702 bồi dưỡng hào phóng ngoài tiêu chuẩn cho nhóm thợ xây dựng „ Công trình thể thao“.

 
Sân  bóng ngoài việc dùng chơi thể thao, còn là nơi tập họp toàn Khoa, chào cờ sáng thứ hai.  Sân cũng là nơi tổ chức các buổi chiếu phim ngoài trời  mỗi dip thứ 7.
Tối chiếu phim bãi, là nét sinh hoạt rất  khó quên của đời lính trong thời chiến tranh.
Đến  buổi chiếu phim, vài ba trăm người háo hức từ  chiều. Người đến sớm xếp viên gạch  lót tờ báo cũ xí chỗ,  hoặc kê chiếc ghế con ngồi xúm phía  trước. Người đến sau đứng chen chúc, túm tụm  hai bên sau tổ máy. Đang chiếu mà máy đứt phim thì người ngồi trước ngoái hết cả cổ nhìn lại nơi  máy chiếu bật sáng. Các nhóm bạn í ới, đôi lứa ý tứ tìm nhau, người xem đa phần  sốt ruột nhìn vào tổ chiếu  đang cuống quít ráp lại đoạn đứt để chiếu tiếp.
Lần đó, tổ truởng nuôi quân bếp C213 - Hoàng Thị T. – đến muộn nên cô đứng phiá sau ngang với máy chiếu.  Chị T.vào bộ đội được gần hai năm.  Năng nổ nhiệt tình trong công tác nuôi quân nên T. đang được xét ở diện Đoàn viên cảm tình Đảng.
T. có vóc dáng chắc khỏe, nở nang lại vui tính nên được nhiều người cảm mến.  Chỗ cô đứng,   một nhóm học viên xúm  quanh, trò chuyện cười nói ồn ào…
Phim đang hay, chợt đứt. Ngọn đèn duy nhất ở tổ chiếu bật sáng. Hàng trăm cái đầu phía truớc ngoái lại… bàng hoàng… rồi ồ cả lên vì một quầng sáng.   Áo ngoài của T. bị bật hết hảng  cúc, để hở lần áo lót và một khoảng vai trắng ngà… Các chàng học viên của lớp đào tạo  C213 nhìn thấy loáng thoáng những Đình Thắng, Nghiêm Chúng, Khánh Tiệp, Bùi Nam… trước xúm quanh T. giờ  giạt cả ra… Cô bé trơ lại một mình, lúng túng quay ngang rồi bẽn lẽn mếu máo,  ù té chạy. Tiếng cười đùa của đám đông rộ lên đuổi theo bước chạy luống cuống của cô…
Chính trị viên, bí thư Đảng ủy khoa không mấy khi có mặt tại các buổi chiếu phim. Ông đang hí huí với chiếc giũa trong tay , một khối kim loại nhỏ  kẹp giữa 2 đầu gối. Tuy chỉ còn lại tay trái (tay phải ông bị cụt do lưu đạn nổ cướp  khi chiến đầu cố thủ bảo vệ đưởng rút quân tại ngõ chợ Đồng Xuân trong đêm Trung đoàn Thủ Đô mở đường máu vượt sông Hồng chuyển quân lên chiền khu), chính trị viên nổi tiếng là người cần mẫn và giỏi tay nghề thợ nguội. Lính tráng trong khoa đồn rằng, chỉ với tay trái còn lại, ông đã giuã thành công một vành  líp xe đạp(!). 
Thấy có bóng thập thò, thút thít  ở ngoài cửa, chính trị viên khó chịu hỏi vọng ra :
 - Đứa nào thập thò ở cửa thế?
- Dạ, thưa thủ trưởng… em!
- Em với anh cái gì? Đứa nào? Việc gì? Vào đây!
Cô gái nổi tiếng là “chị nuôi giỏi”, nhưng bây giờ thì run như cầy sấy, mặt đẫm nước mắt, ấp a ấp úng  trình bày việc mình vừa bị “mấy anh học viên làm cười” ở bãi chiếu bóng.
Chính trị viên chẳng mấy lắng nghe, ông đang chăm chú vào thỏi sắt   kẹp giữa hai đầu gối. Đến đoạn cô gái nức nở: “Thưa thủ trưởng, em có khuyết điểm lớn quá, không xứng đáng với tư cách, đạo đức của người chiến sĩ cách mạng. Em làm phụ lòng  các thủ trưởng khi tổ chức đang xem xét kết nạp Đảng cho em! ”… 
Chính trị viên ngẩng đầu, ngỡ ngàng sẵng giọng:
 - Thôi, im cái mồn mày  đi! Khuyết điểm gì mày! Chúng nó nghịch như vậy là láo! Còn mày thì sướng nên đứng im để chúng nó sờ ! Chỉ được cái già mồm!
-Chẳng khuyết với ưu gì trong cái việc này cả. Mày nói Tổ chức? Tổ chức là Khoa chúng tao chứ ai! Các thủ trưởng  khi xem xét, người ta  xem vào cái nổi bật của mày, chứ ai đi xem  “cái cúc cái áo vớ vẩn ”  mà mày nức nở! Chỉ được  sớm bi quan, dao động(!).
Thôi! Xéo! về mà làm việc đi! Làm việc cho tốt vào. Mày  có mất mát gì đâu, làm sao phải kêu ca, mếu máo ! …
 Ba tháng sau, chị T. được phong hàm trung sỹ và có tên trong danh sách duyệt kết nạp vào Đảng Lao động Việt nam đợt sinh nhật Bác Hồ 19 tháng 5.
Năm tháng trôi qua, không hiểu bây giờ chị T. đang ở đâu và có còn nhớ về những kỷ niệm  một thời chiến tranh, về khu 125 và cái sân bóng rổ  với những tối chiếu phim bãi rất hấp dẫn của  thời tuổi trẻ  quân ngũ? Cái thời anh em mình, là cán bộ, chiến sỹ của khoa Cơ điện – Trường Đại học KTQS.
Thời ấy, chúng ta dù ở cương vị nào cũng đã cùng nhau  hăng say cống hiến hết sức mình cho sự lớn lên, trưởng thành của HVKTQS hôm nay.
   ( Bài viết của Trần Đình Ngân nguyên GV khoa Cơ điện, đã đăng BT5 bởi Trần Kiến Quốc)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Nếu chưa đăng kí, bạn vẫn có thể để lại nhận xét: Viết xong, nên để lại tên hoặc nickname. Xuống "Chọn 1 nhận dạng" vào "Ẩn danh". Sau đó xuất bản nhận xét.