Nguyễn Viết Tiến
Bộ môn Cơ gia công và Xe Quân
sự (1969-1979)
Là sinh viên mới nhập ngũ,
chúng tôi còn nhiều bỡ ngỡ với những điều lệnh nội vụ, quân phong, quân kỷ.
Nhưng ngày ấy, tâm lý chung được đứng vào quân ngũ là một điều hãnh diện, nhất
là khi đất nước đang có chiến tranh và hình ảnh người lính Cụ Hồ của cha anh đi
trước là ước muốn mà chúng tôi noi theo. Nhất nhất chúng tôi cố gắng làm tốt
nhiệm vụ tới mức khó tin. Và có những kỉ niệm khó quên.
Chuyện là thế này… Đại đội tôi
ngày đó đóng quân ở một thung lũng nhỏ có địa hình rất đẹp, xung quanh là những
sườn đồi lúp xúp thoai thoải. Mùa xuân tới, cả sườn đồi và thung lũng là một
thảm cỏ non xanh mượt mà.
Chúng tôi tự tay đi đẵn gỗ,
chặt vầu, chặt nứa làm thành một khu doanh trại xinh xắn. Trên sườn đồi là lán
trại của hai trung đội, nhà của Ban chỉ huy đại đội. Ở khoảng bằng phẳng khá
rộng của thung lũng là sân bóng, nhà bếp, nhà ăn; và có hẳn một ngôi nhà nho
nhỏ làm nhà khách (với ý đồ sẽ là “nhà hạnh phúc”, vì ở đại đội đa phần là các
đồng chí lớn tuổi, có đồng chí đi bộ đội từ hồi kháng Pháp, hơn chục đồng chí
bộ đội biệt phái Đoàn 16 học ở Nga về
giữa chừng, nên việc chuẩn bị “phòng ốc” cho “các chị lên thăm” là cần
thiết).
Quả nhiên, vợ anh Nguyễn Văn Hư…
lên thăm chồng. Hai anh chị ở “nhà hạnh phúc” đã được vài ngày.
Chiều hôm đó Lê văn Ch. nhận
giao ban. Với chúng tôi, trực ban là một nhiệm vụ quan trọng, vì phải điều hành
giờ giấc cho cả đơn vị. Ai nhận giao ban cũng lo, tâm tâm niệm niệm làm tốt
nhiệm vụ của mình. Ch. không có đồng hồ, đơn vị cũng không có đồng hồ báo thức.
Thế là Ch.
đi mượn bằng được một chiếc đồng hồ đeo tay. Khổ một nỗi, chiếc đồng hồ mà Ch.
mượn được không in số trên mặt mà chỉ có những chấm tròn; hai chiếc kim chỉ giờ
và chỉ phút thì lại to và dài gần bằng nhau. Từ bé đến giờ chưa khi nào dùng dồng
hồ đeo tay, nhưng có đồng hồ là Ch.
yên tâm rồi! Từ việc gõ kẻng ăn cơm chiều, đọc báo, đi ngủ, Ch. đều gõ kẻng rất
chuẩn; còn lại chỉ lo mỗi việc làm sao sáng sớm mai phải gõ kẻng tập thể dục
đúng 5 giờ!
Cũng như chúng tôi, Ch. đang ở
độ tuổi mới lớn. Cả ngày học tập, rèn
luyện, chạy đi chạy lại tất bật, đến đêm quay ra ngủ như chết, nên sự lo lắng
đó không thừa. Đêm hôm đó là một đêm cuối tháng 12 âm lịch (khoảng ngày 22, 23).
Tiết trời đầu xuân ở vùng núi khá lạnh. Ch. đi ngủ nhưng thỉnh thoảng lại
thức giấc. Đang tuổi ăn tuổi ngủ nên không thể cưỡng lại giấc ngủ sầm sập đến.
Ngủ say tít.
Kẻng báo thức bỗng nhiên khua
vang. Chúng tôi mắt nhắm mắt mở vội mặc quần áo, xỏ giầy ra sân tập thể dục. Cả đại đội tập
thể dục xong mà vẫn thấy trời đất im ắng.
Trăng cuối tháng cùng làn sương trắng tạo thành một bầu trời sáng như lúc 5 giờ.
Nhưng nhìn lên vẫn còn thấy mặt trăng khuyết khá rõ. Có cái gì đấy không ổn?!
Một số anh có đồng hồ trên tay
vội vàng giở ra xem! Trời ơi, mới có 3
giờ kém 10 phút! Ch. vội vàng vén cổ tay, xem lại. Ừ, đồng hồ cũng chỉ như các
đồng hồ khác: 3 giờ kém 10! Sao lúc nãy lại nhìn là 5 giờ 10? Đang lo là đã báo
thức chậm 10 phút!
Ôi, hóa ra đồng hồ mới chỉ 2
giờ 25 nhưng lại đọc thành 5 giờ 10 phút!!!
Lại lục tục kéo nhau về, ngủ
“nướng” đến 5 giờ sáng. Chỉ thương mỗi vợ chồng anh Hư. đang yên ấm trong chăn thì
bị kéo dậy. Không biết có còn… tiếp tục… được nữa hay không?
Đúng là cười ra nước mắt, cười
đến vỡ bụng chỉ vì cái nhà “ông Ch. ”!
(Xin có lời xin lỗi đến tất cả
đồng đội của tôi ở Đại đội 2, nếu câu chuyện có gì sai sót về địa điểm, thời
gian. Nhưng đây vẫn là một câu chuyện vui có thật. Những nhân vật như anh Hư., ông
Ch.
cũng đều là có thật. Ch. sau này trưởng thành, từng là Chủ nhiệm Kỹ thuật một quân
đoàn chủ lực).
Nguyên học viên Đại đội 2, Chuyển tiếp 2, Khoa Cơ điện
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Nếu chưa đăng kí, bạn vẫn có thể để lại nhận xét: Viết xong, nên để lại tên hoặc nickname. Xuống "Chọn 1 nhận dạng" vào "Ẩn danh". Sau đó xuất bản nhận xét.