Ngày
đó chưa có lính nào biết uống rượu. Hắn là thằng đầu tiên biết dùng rượu và
“nghiện” rượu (có lẽ vì về nhà mỗi khi giỗ chạp phải uống hầu các cụ già dân
tộc). Mỗi lần về tranh thủ, khi lên mang theo nậm rượu của ông già (chắc
có pha cao hổ cốt?), giấu giấu giếm giếm trong ba lô. Đến giờ đi ngủ, hắn mới
khẽ mở ra, trùm chăn uống một mình. Hắn có cả thùng lương khô 902!!! Cái nào
cấi nấy ngon như sô-cô-la. Anh em phát hiện đã “âm thầm” ăn gần hết. Hắn biết
mà không dám kêu ...
Chuyện
nữa... Các buổi sáng trong tuần, sau hồi kèn báo thức là tập thể dục.
Riêng sáng thứ năm là lịch chạy dài. Xuất phát từ trường, chạy tới gần
Viện 109 rồi quay lại. Quãng 5-6 cây số. Mệt muốn chết.
Vốn
lười, khi chạy tới dốc Láp, hắn hay “dùng” màn “tuột quai dép”. Khẽ thò tay lôi
ở túi quần sau ra cái rút dép, lúi húi cúi xuống giả đò rút lại quai. Đội hình
cứ thế chạy vượt qua. Chờ cho người cuống cùng của đơn vị vừa khuất, hắn mới
tắt ngang vào chỗ mấy bà bán quà sáng ven đường. Mua một gói, ngồi xơi. Thường
là xôi nóng với muối vừng thơm phức. Xơi xong cũng là lúc đội hình của đơn vị
quay trở về. Hắn lại nhập tốp như không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng
đi đêm lắm có ngày gặp ma. Hắn đã bị “bắt quả tang” khi đang mải ngồi “gặm” gói
xôi bắp. Chả biết có phải vì cứ ăn vừa xong là phải chạy ngay nên bụng
"xóc". Ít bữa sau, thấy báo quân y xin ra Viện 109 chụp X-quang, nghi
là đau dạ dày(!).
Hắn
ra quân đã lâu. Giờ là cán bộ “cỡ” của một đài truyền hình trên Thái. Chả hiểu
bệnh đau bao tử đã khỏi chưa?
Đ.D
Quang Tày con cụ Võ Quang Vinh, Tham mưu trưởng QK1 thời cụ Chu Văn Tấn?
Trả lờiXóa