Thứ Sáu, 18 tháng 5, 2012

CHUYỆN TÓC… NGẮN

Trần Chí Thọ
Học viên Vô tuyến khóa 5
Nghe mấy bài hát T.C yêu cầu trên mạng: “Ước gì”, “Thương lắm tóc dài ơi”… làm tớ… buồn cười quá. Lại thấy các bạn bình luận: “Chả biết anh T.C có tâm sự gì uẩn khúc mà phải yêu cầu bài này?”, “Ai mà chẳng có “tâm trạng” nên T.C muốn nghe bài này cũng là dễ hiểu thôi. Chúng tớ cũng muốn nghe lắm”, “Cái anh T.C này hay nhỉ, chả chịu bàn công to việc “nhớn” lại cứ đòi hát hỏng, lãng mạn ở dạng tiềm năng”…

Tớ “nhất trí cao” với các bình luận này. Các “tội trạng” của hắn là: uẩn khúc và lãng mạn ở dạng tiềm năng… Vậy hắn không nói được mà chỉ đòi nghe hát. Tuy nhiên, với bạn bè riêng tư cũng có lúc T.C khá cởi mở. Một lần hắn đến nhà tôi… Chả ai tra khảo gì mà hắn cũng… xưng (có lẽ vì không nén được):


– Ông không biết à?... Ngày ấy tôi và T. yêu nhau. Yêu lắm! Vừa yêu vừa sợ “cán bộ đại đội” phát hiện (chứ bọn “cán bộ trung đội” trở xuống tớ đếch sợ!)… Rồi về Hà Nội, có lần đang đêm, nhớ nàng quá, tớ leo vào nhà T. Hai đứa ôm nhau ngồi suốt đêm trong nhà xe đầy muỗi, mà chả… sao!

Tôi bật cười (chả biết “sao” là… sao?!), rồi “kích họat” thêm:

  “Nhỏ” ấy ngang như cua, “đốp chát” còn hơn con trai, mà ông cũng…

  Không, không!… Ông nhầm rồi – Hắn trợn mắt – Với tôi, nàng như một “thiên thần bé bỏng”. Ngoan. Hiền. Động tí là… thút thít.

  Chả tin “nhỏ” ấy lại có… nước mắt – Tôi lắc đầu.

– Chả lẽ tôi lại phải khóc thay nàng cho ông tin. – Hắn giơ tay lên trời – Ngày nàng ốm nặng, tôi đến thăm. Hai đứa nắm chặt tay nhau tự nhủ: “Giá như anh cũng được ốm đau cùng em!”…

(Đúng là “lãng mạn ở dạng tiềm năng”. Mà “lãng” đến cỡ ấy thì ai cũng chào thua).

– Sau này tớ yêu S., – Hắn lại tâm sự - yêu thật lòng, mà nàng lại vẫn ngờ ngợ… nên chẳng đến đâu. Sóng đời rung cho tơi tả… Gần 60 tuổi mới gặp lại nhau thì chỉ có… nhìn.

Một lần đang giữa trưa nắng chang chang, hắn đến nhà tôi (đi “xế hộp” xịn, tay xách cặp da). Nhấn chuông inh ỏi, giọng hắn hối hả:

  Công ty tôi đang cần một tay “giữ gôn” trung thành. Lương cao. Tiêu chuẩn là: Không nhậu nhẹt, la cà… Cẩn trọng và tận tụy. Tôi nghĩ ngay đến ông.

  Thời buổi này có thằng quái nào mà “hộp” thế! – Tôi khẳng định – Một góc vậy thì may chăng…

– Thôi thì ông tìm giùm tôi vậy – Hắn năn nỉ - Cần gấp lắm. Hy vọng là ông quen biết nhiều, lại có đám “đệ tử” mẫn cán.

  Để coi có thằng nào đang “cà nhắc” thì kêu thử thôi – Tôi bấm điện thoại – A lô, A. đấy hử?... Có việc đây! Lương cao… Tận tụy… Không nhậu… Hà hà… “kẹt em quá” à ?! “Bai bai” nghe!… A lô, B. hả?... Thế nào?... Có việc tao mới gọi chớ… Mọi sự “ngon “ rồi hả? Chúc mừng nghe… A lô, C. hả?… Là thế này… À, à… Bà xã “thương” quá không cho đi đâu cả à?! Chà, “hoàn cảnh” nhỉ?!...

Tôi gác máy quay lại T.C, lắc đầu:

– Cũng khó đấy. Mỗi thằng mỗi cảnh… Được nhất là cái thằng “Bà xã thương quá”, thì lại… không cho đi đâu cả(!).

– Chả bù cho tôi, chỉ mong được “thương” vậy thôi(!) – Ông bạn thở dài, tự liên hệ rất nhanh. – Bà xã lại cứ “đuổi” quầy quậy. Tối nào nàng cũng ôm một xấp băng, đĩa vidéo đi vào phòng, nói vọng lại: “Ông đi đâu thì cứ đi, để tôi yên. Khi về nhớ khóa cửa cẩn thận!” rồi đóng cửa cái “rầm”… Chỉ có hai người ở trong một villa mênh mông. Đi đâu về, tôi cứ phải nhấc máy hỏi: “A lô, em đang ở phòng nào?”. Nàng trả lời ngay tắp lự: “Ông hỏi làm gì? Thôi, ngủ đi!”.

  Là bà ấy “thương” ông lắm mới… “dzậy” đó. – Tôi lí nhí động viên.

Hắn xách cặp ra xe, còn quay lại nhắn nhe:

– Ông gắng tìm người giùm tôi. Gấp lắm đấy! Bạn bè tin cậy chỉ nhờ mỗi chuyện này…

Lỡ hứa rồi, nên cả tối tôi “đánh vật” với cái điện thọai mà chẳng nhằm nhò gì. Ai nghe lương cao cũng ham; nhưng phải làm việc “cẩn trọng, tận tụy” mà lại “không được nhậu nhẹt, la cà” thì đều ấp úng xin… “nghiên cứu lại”. Thiên hạ bây giờ “kênh” ghê!

Lỡ tay bật mạng lên, nghe lại bài “Thương lắm tóc dài ơi” của hắn. Mùi mẫn đấy. Sực nhớ ra rằng: Trong mấy nàng mà hắn kể tôi nghe (và tôi cũng biết sơ) thì chẳng có ai tóc dài cả, mà toàn “ngăn ngắn” thôi.

Có thể cái chuyện “tóc dài” hắn chỉ trưng ra để đánh “lạc hướng” cho vài chuyện “tóc ngắn” nữa chăng? Đúng là anh chàng này còn nhiều "uẩn khúc” và luôn “lãng mạn ở dạng tiềm năng”.

T.C.T


2 nhận xét:

  1. Hồi anh Quốc học ĐHQS,thỉnh thoảng mang vế truyện ngắn do anh Tràn Chí Thọ viết cho Phúc đọc.Phúc thấy anh Chí Thọ viết truyện hay ,tình cảm,sâu sắc.Thế bây giờ anh Chí Thọ ở đâu,có liên lạc thường xuyên với anh Quốc kg?Còn Trần Chí Hồ em anh Chí Thọ đang ở Nha Trang à?Tú Anh ngày xưa thân với Hồ lắm.

    Trả lờiXóa
  2. Anh THọ ra trường về X51 Hải quân ở Nhà Bè, làm tới Chính uỷ, đại tá; nay nghỉ hưu ở Q7. Hồ vẫ nở HN, Thành ở Nha Trang.

    Trả lờiXóa

Nếu chưa đăng kí, bạn vẫn có thể để lại nhận xét: Viết xong, nên để lại tên hoặc nickname. Xuống "Chọn 1 nhận dạng" vào "Ẩn danh". Sau đó xuất bản nhận xét.