Góp thêm một
chuyện về Tướng Bảo
Vũ tự Cường
Giáo viên
Khoa Vũ khí
Tốt nghiệp bằng đỏ Đại học Quân sự Liên xô 1972 , sau
hai năm công tác tại Bộ tư lệnh Pháo binh, tôi có lệnh về Vĩnh Yên
tập trung để ôn thi đề cương Phó
tiến sỹ. Khóa học gồm hơn 30 học viên nhưng cuối khóa chỉ có hai người được gọi
về Hà Nội làm thủ tục đi Liên xô nhập học.
Đại học Kỹ thuật quân sự thời Tướng Bảo, đang trong giai đoạn tuyển
chọn người tài. Học viên đầu vào là những thí sinh có điểm tốt nghiệp phổ thông
cao nhất. (Chưa kể đến “lớp tinh hoa” (mà anh em giáo viên vẫn gọi vui là “patremu
strany”) gồm những thủ khoa của các tỉnh, thành trong cả nước).
Thầy giáo của các học viên trên, đương nhiên cũng phải
là những người tài đức vẹn toàn, và đang được “kén chọn”(!). Tất nhiên, lớp tập
trung Nghiên cứu sinh là dịp tối ưu để nhà trường tuyển chọn bổ sung nguồn giáo
viên có trình độ cao.
Tướng Đặng Quốc Bảo đến thăm lớp. Ông công khai nhu
cầu cần giữ một bộ phận anh em ở lại trường làm giáo viên nhưng thao thao bất
tuyệt gần hai giờ về lớp tinh hoa “patremu strany”, cổ vũ không mệt mỏi về
tương lai của các người tài và khẳng định những thành tựu mai sau thuộc về
họ(!).
Hai giờ nghe một đề tài cao xa là quá tải, tự thấy mình cũng đã có
chút vốn liếng, vẫn giữ thói quen ở đơn vị, tôi nóng nảy đứng dậy, có lời:
- Thưa thủ trưởng, những người tài đã có thì giữ chúng
tôi lại đây với vai trò gì?
Ai đấy sau tôi giật giật vạt áo… lo lắng cho cái cách
“mó vó ngựa, cản đường cương”(!).
Thiếu tướng trợn tròn mắt, nhăn trán (chắc xem anh nào
mà dám mạnh mồm thế?!), căng thẳng nhìn tôi. Nhưng ông không nóng nảy mà xoa giọng ngay:
- Các bậc đàn anh đi trước, các thầy giáo hãy cúi lưng
mình xuống làm viên gạch lát đường cho các đàn em bước lên!
Anh em ai cũng choáng vì lí giải của ông.
V.T.C
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Nếu chưa đăng kí, bạn vẫn có thể để lại nhận xét: Viết xong, nên để lại tên hoặc nickname. Xuống "Chọn 1 nhận dạng" vào "Ẩn danh". Sau đó xuất bản nhận xét.