Trần Đình Ngân[1]
Bộ môn Vũ khí, Khoa Cơ điện
Cuối 1968, Khoa Cơ
điện sơ tán tại Nhân Mục (Hàm Yên, Tuyên Quang). Một buổi tối, có lệnh họp toàn thể khối cơ quan (gồm Ban chỉ
huy khoa, Phân đội giáo viên, tổ Chính trị – Hậu cần) ở sân trước nhà Ban chỉ
huy khoa. Sau lưng là một rừng vầu.
Sau thủ tục điểm danh và vài thông báo của giáo vụ, thượng uý Dương Ái
Hiểu – Chính trị viên khoa – tiếp tục chủ trì. Cầm chiếc đèn dầu làm bằng chai
đã vặn ngọn thật nhỏ theo quy định phòng không, soi sát vào quyển vở học trò
viết nguệch ngoạc (thường ngày nó được cuộn tròn, đút ở túi quần sau), ông
tuyên bố:
- Bây giờ đến
phần tài chính công khai và xét kỷ luật tổ nuôi quân.
Phía cán bộ khối cơ quan và hậu cần thì yên lặng, còn phiá các bộ
môn giáo viên thì xôn xao, chưa rõ
chuyện gì. Riêng nhóm nữ hậu cần thì co rúm lại, sụt sịt. Chính trị viên dõng
dạc: “Mới có 2 tháng mà tịnh kho thấy thiếu 12 kí gạo, bột
mì thì dôi ra 2 kí, chum ca-la-thầu thì chỉ còn mấy miếng. Theo sổ thu chi tiền
ăn thì hụt 11 đồng, 5 hào, 7 xu. Người có trách nhiệm là cô Nhung phải nghiêm
khắc kiểm điểm cho ra tội tham ô, làm thâm hụt tài sản của tập thể. Đặc biệt,
phải báo cáo cho các anh cán bộ, giáo viên của khoa xem có vấn đề tư tưởng lệch
lạc gì không!”.
Binh nhất Nguyễn Thị Nhung – cô gái xuất thân từ nông thôn, có tiếng là
tháo vát, ngoan và chịu khó, đang được phân công thủ kho của bếp – ngay từ
đầu buổi họp đã mếu máo, nghe đến đây
bỗng oà lên: “Các anh ơi, em thề với các
anh là em không ăn cắp. Ca-la-thầu thì không biết ăn. Các thủ trưởng bảo rằng,
kho mà còn thiếu thì không được xét cho đi học đợt này. Mà em thì muốn được đi
học lắm! Em thề với các anh là em nói thật, các anh cứu em với!”. Không khí thật
nặng nề. Trong yên lặng, thiếu uý giáo viên Đặng Văn Hoà giơ tay phát biểu,
giọng Nam Bộ trầm xuống:
- Cô Nhung chẳng có chuyện gì đâu, nó
rất tốt với anh em giáo viên. Anh em đi công tác 2-3 ngày đường đạp xe mới về
đến Hà Nội, khi thanh toán thực phẩm mang theo, sợ anh em đói, cô cân tươi. Sợ anh
em không biết nấu cơm độn mì bột thì cho nhiều gạo ít bột; lại còn xúc cho muôi
ca-la-thầu ngoài tiêu chuẩn…
Hoà chưa dứt lời thì Ngô Quyết đủng đỉnh nói theo: “Vậy là của tập thể
thì tập thể ăn, chả đi đâu mà mất!”. Một cán bộ hậu cần vặn lại: “Vậy là vô
nguyên tắc. Thủ kho để thiếu hụt thì lấy đâu mà bù vào tiêu chuẩn cho bếp ăn
tháng này?”. Nghe vậy, thiếu uý Nguyễn Trần Hảo (bộ môn Vũ khí) đề nghị:
- Gạo thiếu thì bộ phận giáo viên đồng ý mỗi ngày giảm đi một ít. Từ
sáng mai, các bộ môn giáo viên sẽ tranh thủ giờ thể dục sáng và thể thao chiều
vào rừng lấy củi bù tiền than, lấy măng bù tiền rau. Như vậy chì nửa tháng là
đủ!
… Cuộc họp giải tán, bóng người dò dẫm theo ánh đèn chai, tản về các
lán ven đồi.
Tháng sau, binh nhất Nguyễn Thị Nhung có lệnh bàn giao, đi học Trung
cấp Thông tin. Khoác ba-lô lên vai, cô đi chào hết lượt các bộ môn giáo viên.
Giữa sân khoa, cô bô bô hể hả: “Các anh ơi, em chào các anh. Các anh giáo viên
là tốt nhất trên đời! Em sướng các anh lắm!!!”.
(Sau này, Nguyễn Thị Nhung là vợ anh Hoàng Đức Kiểm - bộ môn Trạm
nguồn, phát dẫn điện).
T.Đ.N
Mới đấy mà đã 44 năm ! Đọc lại bài viết thấy nhớ quá những tên tuổi anh chị em cùng chung nhau cái bếp ăn dựng bằng tre nứa bên bờ suối. Nước suối ào réo ,trong vắt. Cán bộ, giáo viên và cả chị em phục vụ nuôi quân sáng chiều nam ,nữ cùng kéo nhau xuống tắm giặt. Sáng đầu tiên về nhận công tác tại khoa Cơ điện, vừa ngụp cái khăn vốc nước úp lên mặt, nghe Phan Nhường thổn thức thốt lên : Mày ơi! mấy em chị nuôi bếp mình đẹp quá!(mấy hôm sau hỏi qua anh Phan Thanh, biết tên đấy là các em Chiến,Tùy,Dự, cả Nhung,Thức,Tỵ,Vân ... Toàn lớp chị em Hưng Yên mới nhập ngũ)). Xin kể ra đây tên các anh mà bây giờ kẻ còn người mất: Thiếú tá Lê văn Chiểu, 4/Lê Phương Cảo,2/Phan Thanh,0/Hoàng kim Thành,1/Ánh Sén,2/Bạch Đằng, Bùi Ngưng,Nguyễn văn Tảo, Hoàng Giang San, 1/Vũ Quốc Hùng, Nghiêm ,Mai Đình Thắng, 0/Ngô Quyết,Vũ văn Hà, Đặng văn Hòa, Hoa Thịnh, Trần Hảo, Hiến, Nguyễn Cẩn,1/Võ Ngọc Anh, Ngô Quý Ty, Ng,v.Kiếm,Hồ văn Huống,Xá hậu cần,Ngơi tài vụ... (TĐ)
Trả lờiXóa