Kính tặng bà
nội và các bà mẹ VN anh hùng
Đỗ Quang Việt
Giáo viên Khoa Cơ điện (1974-1979)
Mẹ đâu
có muốn làm anh hùng,
Chỉ
muốn cho đất nước này hết giặc.
Sinh
con ra phải thời loạn lạc,
Nuôi con lớn khôn rồi tiễn con
đi,
Để
bao năm mong ngóng con về,
Cho
đến nay đã chiều tà xế bóng,
Hết
ngày lại đêm vẫn chỉ là mong ngóng,
Đất
nước thanh bình, con còn ở nơi đâu?
Mẹ đâu
có muốn làm anh hùng,
Chỉ
mong con yêu trở về với Mẹ.
Đất
nước mình đã qua cơn dâu bể,
Mấy
chục năm rồi, Mẹ đau đáu hàng đêm,
Vẫn
quặn lòng, vẫn nhói con tim,
Mỗi
khi nhớ về câu hát ru thuở trước...
Mẹ
chỉ mong ước gì đổi được
Huân
chương anh hùng lấy giây phút gặp con,
Để
được ôm và để được hôn,
Được
mắng mỏ, được thương, được giận...
Mẹ anh
hùng bởi không thể khác:
Cứ
mỗi lần đất nước bị xâm lăng,
Trời
Phật lại cậy nhờ nơi Mẹ
Sinh
cho đất nước những anh hùng.
Rồi
lại tiễn con, lớp lớp lên đường,
Nối
chí cha ông, ra đi diệt giặc,
Cầu
mong con "đá mềm, chân cứng",
Biết
giữ tròn chữ "Hiếu", chữ "Trung".
Tiễn
con rồi, ngày nhớ, đêm mong,
Hết
tháng, lại năm, tảo tần, lam lũ...
Bãi
mía, nương ngô, bờ tre, vạt đỗ,
Hạt
lúa, củ khoai nuôi những chiến công.
Chuyển
mình bay lên, Đất nước hóa Rồng,
Vận
nước đến, có phần công đức Mẹ.
Từ
ngàn xưa và mai sau vẫn thế,
Tổ
quốc mãi ơn những người MẸ ANH HÙNG.
Đ.Q.V.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Nếu chưa đăng kí, bạn vẫn có thể để lại nhận xét: Viết xong, nên để lại tên hoặc nickname. Xuống "Chọn 1 nhận dạng" vào "Ẩn danh". Sau đó xuất bản nhận xét.