Thúy An
Tuấn "trâu vàng". |
Câu
chuyện về ông Tuấn “trâu vàng” (tên gọi tắt của ông chủ quán cà phê góc phố Yết
Kiêu – Đỗ Hành), một trong những cổ động viên nhiệt thành của bóng đá việt Nam , có lẽ sẽ
chứng minh được điều ấy…
Luôn
được đặc cách vào sân
Những trận
đấu trên Sân vận động quốc gia Mỹ Đình hay Hàng Đẫy, hiếm khi ông Tuấn “trâu
vàng” mất tiền mua vé vào sân. Chỉ riêng việc thấy hình ảnh một người đàn ông
đã 61 tuổi, đầu đội sừng trâu (kỉ niệm ông mang về từ SEA Games 22 nơi lấy linh
vật là “trâu vàng”) với bộ trang phục dựa trên nền cờ Tổ quốc vàng – đỏ, không
thể trộn lẫn vào đâu và trên đó là những vật dụng chẳng giống ai, những người
gác cửa đều không nỡ hỏi vé. Họ biết rằng, ông đến là để làm khán đài sống
động, tạo nên một kiểu cổ vũ độc đáo. Không ít lần ông nói: “Tôi đã tới sân là
phải đặc biệt và ấn tượng. Vì điều đó mà trong tôi thấm đẫm bao mồ hôi, nước
mắt, công sức và cả tiền bạc. Tất cả cũng chỉ vì trái bóng”. Riêng đội tuyển
Việt Nam ,
với ông, đến sân cổ vũ là trách nhiệm, là việc phải làm. Chẳng trận nào của đội
tuyển ở Hà Nội vắng mặt ông…
Và
phương án ăn mừng đặc biệt
SEA Games 22 năm 2003, ông đã lên phương
án ăn mừng thắng lợi nếu đội tuyển vô địch. Nhưng đêm chung kết năm ấy, cú sút
vào phút bù giờ của Phan-rít (Thái Lan) đã bóp nát tim ông và làm vỡ vụn phương
án ăn mừng của ông.
5 năm sau,
khi hơn một nửa chức vô địch AFF Cup đã thuộc về đội tuyển Việt Nam
sau trận chung kết lượt đi, ông đã quyết định xuống tóc trước với niềm tin các
tuyển thủ thân yêu sẽ giữ lợi thế trong trận lượt về. Thế là trích lương hưu,
ông ra quán cắt tóc ven hồ Thiền Quang để xuống nửa tóc rồi nhuộm bên có tóc
màu đỏ, bên không tóc màu vàng, hết cả thảy 120.000 đồng mà đấy là còn được anh
cắt tóc khuyến mại 1/3 tiền công như để chia sẻ niềm đam mê với ông. Củng cố
cho niềm tin vô địch, ông mời một họa sĩ đến vẽ mặt với yêu cầu phải thật nam
tính, mạnh mẽ để tương xứng với chiếc sừng trâu ông đội, với mong muốn các
tuyển thủ sẽ thật mạnh mẽ trong trận đấu để đời này. Đến sân Mỹ Đình, chiếc
sừng trâu quen thuộc và chiếc cúp tự chế của ông bị các cổ động viên khác
“trấn” diễu khắp khán đài B nên kiểu tóc “một mất một còn” kia được dịp lộ
thiên. Đêm hôm ấy, vẫn mái tóc như vậy, ông đi khắp các nẻo đường ăn mừng chiến
thắng ở Hà Nội với niềm phấn khích cao độ. 4 giờ sáng ông mới chịu về để chuẩn
bị mở cửa hàng. Hôm sau, hôm sau nữa ông vẫn đi khắp Hà Nội với kiểu tóc ấy
trong sự lâng lâng với chức vô địch của tuyển Việt Nam . Cách đây một hôm, khi căn bệnh
nghẽn tĩnh mạch tái phát, phải nhập viện, ông mới chịu cắt nốt chỗ tóc còn lại
để hợp không khí bệnh viện.
Trước lúc
vào viện, ông nhấm nháy với tôi: “Nếu tuyển Việt Nam lại vô địch tiếp, tớ sẽ có kiểu
ăn mừng khác… cũng sẽ chẳng giống ai”.
x
Anh chính là
Nguyễn Quang Tuấn, cựu học viên Radar khóa 2, Đại học KTQS. Tốt nghiệp năm
1972, anh về làm giáo viên truờng Sĩ quan Phòng không (nay là Học viện PK-KQ)
cho đến khi về hưu.
Với niềm đam mê
bóng tròn mà anh đã có những đóng góp không nhỏ. Lính quân sự ta có nhiều người
tài như thế đấy!
T.A
[1] Bài viết
trên báo Hà Nội Mới, ngày 1/1/2009, nhân sự kiện tuyển Việt Nam vô địch AFF Suzuki Cup 2008.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Nếu chưa đăng kí, bạn vẫn có thể để lại nhận xét: Viết xong, nên để lại tên hoặc nickname. Xuống "Chọn 1 nhận dạng" vào "Ẩn danh". Sau đó xuất bản nhận xét.