Cu cậu thường tâm sự, gần
60 năm sống trên cõi đời, điểm lại các mối quan hệ, ngoài những người bạn quý
hắn; còn có những người không ưa hắn, có nhiều người ghét hắn, thậm chí
có người thù hắn. Nhưng hắn chưa thấy ai thù hắn dai dẳng, ghê gớm bằng
người đàn bà tới thời khắc này đã ngót nghét 50. Có nghĩa là cho tới bây giờ,
mỗi lần họp lớp bên đám bạn già cùng lứa, không động đến tên hắn thì thôi, chứ hễ
cứ bạn bè nhắc tới tên hắn là y như rằng, bà ta lại nguyền rủa, nhiều khi đến
cay độc, hơn cả "nguyền rủa đế quốc Mỹ".
Hơn 30 năm trước, hai
đứa chúng tôi học năm thứ hai Đại học KTQS. Những ngày ôn thi hay trốn ra ngoài
doanh trại "để ôn". Thường chúng tôi hay "bùng" qua tường
lối xưởng cơ khí, qua bệnh viện tỉnh rồi rẽ lên mấy quán nước trên dốc Láp (phía
bên kia dốc là Trường cấp 3 Trần Phú).
Một lần sau khi ngồi hơn tiếng
đồng hồ xem "nổ ngô" (hạt ngô được cho vào một cái bình sắt giống như
bình chứa oxi của cánh thợ hàn, rồi đậy nắp thật kín. Sau đó cho lên bếp than
quay. Khi đã đủ độ chín, người thợ chuyến cái bình ra khỏi lò để trên một cái
giá, giống như khẩu súng cối đặt trên bệ. Một đầu chĩa vào tấm chăn màu cháo
lòng, căng phía trước. Người thợ bật nắp bình. Một tiếng nổ lớn phát ra do
nhiệt và áp suất cao, kéo theo là những hạt ngô bung ra hết cỡ, bắn như mưa vào
tấm chăn phía trước rồi rơi xuống chiếc chiếu cũ đặt dưới. Người làm cứ thế lao
vào xúc cho vào bao, đem đi phân phối cho các quán hoặc đổ sỉ cho các chợ quê).
"Cảm kích" trước
sự nhiệt tình ngồi xem của chúng tôi, ông chủ múc một rổ con ra mời. Đã
"lót" một bụng nước trà, giờ lại thêm rổ ngô tống vào, bụng căng ra
thì cũng là lúc hai con mắt tự dưng muốn díp lại. Chúng tôi rủ nhau sang Trường
cấp 3 Trần Phú, kiếm cái lớp nào trống, chui vào đánh một giấc (vì bọn học sinh
phổ thông đang kỳ nghỉ hè).
Mỗi thằng một ghế băng, đang
"kéo bễ" thì thấy tiếng léo nhéo của mấy đứa con gái. Bọn tôi vội
nhổm dậy, tiếng cười trong trẻo tuổi 16 của các em cứ thế vút lên. (Các em biết
và rất ngưỡng mộ cánh lính Quân sự chúng tôi. Quả thực hồi đó bọn tôi cũng đẹp
trai và "miệng lưỡi" cũng lia chia, không đến nỗi nào). Thì ra
là các em lớp 9 lên trường học thêm. Thế là chúng tôi quen rồi sau này thành
thân.
Bẵng đi một thời gian. Một lần
thằng bạn về Hà Nội đi tranh thủ. Đêm thứ bảy, tự dưng cu cậu thức rất khuya
ngồi giữa phòng khách, bên ấm trà. Thuốc "điếu này ra điếu kia vào".
Nửa đêm bà già tỉnh giấc phát hoảng khi thấy thằng con quý tử vẫn ngồi "đồng"
giữa nhà. Bà hỏi: “Có việc gì mà thức khuya thế anh? Dạo này học hành thế nào? Anh
vẫn nói với mẹ là anh đang học "cơ bản". Học cơ bản thì tốt, chứ có
vấn đề gì nào?”. (Dân kỹ thuật chúng tôi có 2 năm đầu học cơ bản, còn 3 năm sau
là cơ sở và chuyên ngành. Nhưng anh bạn tôi lại đúp mất một năm, nên
sau nghỉ hè, trước khi lên trường, mẹ hỏi: “Thế năm nay anh vào học năm thứ mấy?”.
Anh bạn ấp úng nói đại: “Con đang học cơ bản”, cho nó gọn, đỡ phải giải thích,
năm thứ mấy cho nó lằng nhằng, sợ mẹ biết).
Chẳng thấy con nói năng gì, bà
mẹ lại gặng hỏi. Bỗng anh cu cậu khóc rống lên như bò bị chọc tiết, rồi gục
xuống mặt bàn, mắt mũi lênh láng nước:
- Mẹ ơi con
hư rồi! ... Con ... con ... hư ... rồi...!
-
Ơ! Cái anh này hay nhỉ! Hư là hư thế nào? Anh chỉ được cái... Có chuyện gì
cứ bình tĩnh, từ từ nói cho mẹ biết xem nào?
Sau một hồi
ngập ngừng cu cậu đành khai hết với mẹ. Sự thật quá ghê gớm! Nó còn ghê gớm hơn
nhiều lần chuyện ở lại lớp của cu cậu. Đó là việc tày đình, cô bạn gái cu cậu quen
biết ngày nào, đang thi học kỳ 1 lớp 10 đã bị dính bầu.
- Giời ơi là Giời! Sao lại đến
nông nỗi này, hả anh?
Một lúc lâu
chờ cho cơn tức trong người vơi đi mẹ anh mới chậm rãi hỏi cặn kẽ sự tình. Và,
thi học kỳ xong, nhân nghỉ tết, anh đưa bạn gái về chơi nhà và bà chị là bác sỹ
ở bệnh viện giải quyết sự vụ êm thấm.
Sau sự việc này rất
giận anh nhưng tình thương của người mẹ đã giúp bà tỉnh táo trước vấp ngã của
con trẻ. Bà dặn dò, khuyên răn, động viên, chăm sóc cô bé chu đáo như con gái
mình. Mua đường sữa bồi dưỡng rồi cho tiền, khi về bà tiễn cô bé ra tận bến xe.
Bà nói với
anh: "Chuyện yêu đương, yêu ai là quyền của anh, mẹ không ép. Nhưng hiện
tại con đang học nên quan hệ tình bạn cho đúng mực, phải tôn trọng và giúp đỡ
nhau ...”. Bà dặn dò anh cũng là dặn dò cô bé.
Thế rồi năm tháng
qua nhanh, anh ra trường, nhận công tác. Đơn vị ở xa nơi biên giới, thời gian,
khoảng cách và nhiều thứ khác nữa khiến cho tình yêu của hai anh chị không
thành. Nhưng chị không tin, chị vẫn đổ tiệt cho là anh không chung thuỷ, là anh
không còn yêu chị nữa, chê chị là gái tỉnh lẻ, là anh đã có người khác... Kể từ
đó chị ghét anh, chị thù anh. Cho tới tận bây giờ chị vẫn tức, chị tức cái buổi
trưa hè trên sân trường Trần Phú năm nào đưa đẩy để chị quen anh.
Người đàn bà
"thù dai" ấy giờ đã là bà ngoại. Nghe nói người ta vẫn thấy bà múa
kiếm, đi quyền đều đều mỗi sáng bên bờ Đầm Vạc trên tận Vĩnh Yên.
Đ.D
Đời thường và hay!
Trả lờiXóaNhớ trường cũ toá....! Có lẽ rà mất rùi!
Trả lờiXóa