Thứ Tư, 8 tháng 5, 2013

Ca khúc Nga: Giờ này anh về đâu, hỡi người bạn cũ cùng binh đoàn ? (ST: Hạnh Phúc)

Nhân kỉ niệm Ngày Chiến thắng 9/5/1645, mời cùng nghe bài hay hát ngày ở trường!

Майскими короткими ночами,
Отгремев закончились бои.
Где же вы теперь друзья однополчане,
Боевые спутники мои.

Я хожу в хороший час заката,
У сосновых новеньких ворот.
Может к нам сюда знакомого солдата,
Ветерок попутный занесет.

Мы бы с ним припомнили как жили,
Как теряли трудным верстам счет.
За победу мы б по полной осушили,
За друзей добавили б еще.

Если ты случайно не женатый,
Ты дружок нисколько не тужи.
Здесь у нас в районе песнями богатом,
Девушки уж больно хороши.

Мы тебе колхозом дом построим,
Чтобы было видно по всему.
Здесь живет семья российского героя,
Грудью защищавшего страну.

Đêm hè về ánh trăng vàng chiếu khắp thôn làng,
Chiến trường không còn tiếng súng xưa hờn oán.
Giờ này anh ở đâu hỡi người bạn cũ cùng binh đoàn
Đã chiến đấu cùng nhau bao dặm đường xa.

Nếu giờ này bạn hiền còn thiếu một gia đình,
Xin bạn đừng ngại ngần về chốn quê tôi.
Miền đồng quê phì nhiêu, nông trường lời hát hòa êm đềm,
Có nhiều cô đẹp như khúc ca ban chiều.

Chủ Nhật, 5 tháng 5, 2013

Thăm thầy Ngô Hai (KQ)

Thầy cô và anh Khôi, anh Hỷ.
Dịp Tết cùng anh Khôi đến thăm thầy nhưng cả nhà đi vắng. Lần này tiện có anh Hỷ vào, 3 anh em phi xuống Gò Vấp thăm thầy. Dọc đường, anh Khôi còn dừng xe mua quả sầu riêng 5 kí để biếu thầy. "Sau cú điện thoại, thầy cứ ngóng suốt", đến nơi nghe cô nói thế.

Thêm trò Quốc.
Anh Hỷ, anh Khôi và tôi đều là học sinh của thầy; sau này lại cùng đầu quân ở  bộ môn Vô tuyến. Vậy trò lại thành đồng nghiệp với thầy. Thầy Ngô Hai là tổ trưởng nhiều năm. Trong Chiến dịch Hồ Chí Minh, tôi và anh Khôi cùng anh Kỉnh, Lê Chí Hòa tham gia đoàn tiếp quản kĩ thuật hệ thống thông tin viễn thông của Ngụy từ tháng 4/ 1975. Anh Khôi nhớ lại, sau giờ làm việc, mấy thầy trò dùng cạc-bin bắn con dzộc (voọc) to như con vượn ra ăn quả vả, thịt ngon như thịt bò. Còn tôi thì nhớ cùng Chí Hòa bắt cóc trên Sơn Trà làm bữa ăn tươi cho cả đoàn. Vậy mà đã 38 năm, hơn nửa đời người.
Sau 1975, thầy chuyển về TpHCM. Thầy sống rất tình nghĩa và là tấm gương của người kĩ sư có tay nghề cao cho chúng tôi học theo. Mình giỏi sửa chữa máy móc điện tử cũng nhờ thầy.
Thầy trò nhắc lại từng người trong khoa, bộ môn. Anh Trì, anh Phụng và nhiều đồng nghiệp (Bính, Nghị...) đã ra đi.
Kể tới anh Bình phó bộ môn ai cũng phì cười khi nghe tích thầy Bình đi dự giờ nhưng ngủ gật và còn ngáy thành tiếng.
Năm nay thầy Ngô Hai đã sang tuổi 81 nhưng vẫn nhanh nhẹn: "Mình vẫn đi xe tốt, có đến 2 xe điện và xăng  để phục vụ đi gần và đi xa". Thầy vẫn sinh hoạt CCB phường. Ấy cũng là niềm vui. Vợ thầy bị bệnh tim lớn nhưng biết bệnh, biết dùng thuốc để "sống chung với lũ".
Thầy trò, đồng nghiệp gặp nhau thật là quý.
(Điện thoại thầy: 08-39210327).

Gặp đồng nghiệp cũ

Cùng anh Đỗ Khôi.
Sáng có cuộc gọi nhỡ, ghi tên anh Lưu Nhành. Gọi lại thì anh cho biết: anh Nguyễn Văn Hỷ (cùng bộ môn, nay sống ở Hải Dương) vào chơi và được anh Đỗ Khôi chở tới thăm bạn bè, đồng nghiệp cùng Khoa Vô tuyến điện tử năm xưa. Quãng 13g30, thấy chuông báo có khách. Biết ngay 2 bác đã đến. Mở cổng ra, ôm chầm lấy ông anh.


Cùng chủ nhà Kiến Quốc.
Anh Hỷ đã sém 70 (sinh 1944) nhưng trông vẫn trẻ, không khác xưa mấy. Ông anh chuyển ngành từ Học viện về Hải Dương năm 1984, rồi 1988 nghỉ hưu. Cách đây hơn chục năm có gặp anh khi ra Bắc và về Hưng Yên viếng anh Nghị (bộ môn Hữu tuyến, chết vì tai nạn giao thông). Lần đó cũng không nói chuyện được nhiều.
Anh Hỷ học cùng khóa 4 với anh Ba Hưng, sau này khóa 5 sáp nhập cùng C343 với khóa 4 nên chúng tôi gần nhau suốt thời học viên. Sau lại cùng bộ môn Vô tuyến. Anh chơi bóng chuyền đội trường và là cây chuyền 2 cứng, cạ vói anh Lê Khôi, anh Ba Hưng.
Anh em nhắc đến bộ môn và nhiều bạn cũ; vậy mà cũng lắm người đã đi xa: anh Tuân, Tam...
Sau đó 3 anh em tôi xuống thăm anh Ngô Hai.

Thứ Hai, 29 tháng 4, 2013

Nhân cách trước danh vọng (Trần Đình Ngân)


 Liên quan đến chuyện định kể dưới đây, tôi thấy cần kể trước về một chuyện ,  về sự quen biết của tôi với một cậu bạn là lính Công an. Hơn ba mươi năm trước, tôi găp  anh này trong đám bia bọt, ồn ào thấy  anh ta còn rất rụt rè , lóng ngóng.
Qua những anh em thân tình, tôi biết cậu bạn mới,  dù có rất nhiều tài vặt, lại có viết lách văn chương nhưng do tên tuổi chưa nổi, nên nhiều người nhìn cậu ta  chưa phục và có phần  ái ngại. Hồi đó, vì nông nổi mà nó vừa  qua  một án tù oan !…
Vậy mà  năm 2008, anh em gặp nhau ở Berlin, cậu bạn  đã rất oai. Ai gặp cũng biết tên và xin chụp ảnh chung,  xin  được tặng Cacvisit.  Chú  lính Công an ngày nào nay đã đeo lon  hàm cấp tướng,  phụ trách một đoàn công tác của Bộ Công an đi công cán cấp nhà nước.
Nhắc lại chuyện cũ với tôi, anh này  tự hào tâm sự:  "Đời em toại nguyện:  Làm Lính lên đến Tướng! Làm báo lên đến Tổng Biên Tập! Chả mong gì hơn!...". 
„Ông tướng“ tôi quen hồi trước giờ chém gió, vậy là  hơi kiêu nhưng sự thật nó nói chả sai gì cả.  Phấn đấu, tiến thân như nó, kiêu căng cũng phải! Có ai trong đám bạn bè cùng lứa được như nó đâu .
  
Tôi có ý định viết ra chuyện này để khen và ca ngợi vị Đại tá, phó chủ nhiệm  phòng quản lý phần hồn của Học viện Kỹ thuật Quân sự  từ lâu lắm rồi,  lâu là từ 2006, từ cái hôm sau  nhiều năm xa cách, hai anh em gặp nhau nhân  ngày hội truyền thống của  Học viện KTQS  tại số 100 phố Hoàng Quốc Việt (HN).

Thứ Bảy, 23 tháng 3, 2013

Học viện Kỹ thuật Quân sự - Tiếng vang ngàn dặm (Trần Đình Ngân)


                                                                                                

Nói vậy,  không là thậm xưng đâu. Học viện Kỹ thuật Quân sự nổi tiếng thì là đương nhiên rồi!  Còn ngàn dặm,  từ Hà nội đến Berlin mà  sau hơn 30 năm, các chiến hữu, đồng nghiệp cũ   còn ý ới gọi nhau thì ngàn dặm nào đã thấm gì! Mấy ngàn dặm ấy chứ.

Berlin .
5h sáng.  Nửa đêm ngày 20-3-2013. ( Đi ngủ lúc 24h, 8,9 giờ mới dậy đi làm thì 5giờ là nửa đêm chứ sao!)
Phòng ngủ tối om. Hé rèm cửa, ngoài trời tuyết rơi dầy. Âm ba độ. Đường phố trắng tuyết. Đèn đường loại chống lóa  màu da cam còn sáng trưng.

Chuông điện thoại réo. Mình  đang trong giấc ngủ phải choàng dậy. Ở Đức, chả ai gọi điện vào giờ này. Chắc chắn chỉ có  điện gọi từ Việt nam, mà là chuyện đột biến rủi ro gì đây!!!

Thứ Tư, 13 tháng 3, 2013

Người tốt (Thu Thủy H42)



Năm 2012 là một năm vô cùng đặc biệt của tôi, bởi đó là năm mà tôi tốt nghiệp đại học và nhận nơi công tác mới. 6 năm dùi mài đèn sách dưới mái trường Học Viện Kỹ Thuật, học viên chúng tôi, ai nấy đều vô cùng sung sướng và hạnh phúc khi được cầm trên tay tấm bằng tốt nghiệp đại học… và tôi cũng vậy. Tôi vẫn chưa quên cảm xúc hồi hộp, sung sướng khi ngày đầu tiên đến Bộ Quốc Phòng nộp quyết định nhận công tác tại Bộ Tổng Tham Mưu. 

Thứ Năm, 28 tháng 2, 2013

Thư gửi cho bạn… Ngày này năm ấy



Nguyễn Thanh Minh
Học viên Xe quân sự khóa 4

Mới đó mà đã mấy chục năm. Nhìn lại cuộc đời trôi qua như khoảnh khắc. Mình chẳng làm được gì nhiều, sống sao cho khỏi tự hổ thẹn với lương tâm đã là khó. Bao nhiêu ngày 30 tháng 4, song chỉ có một 30 tháng 4 năm 1975 là đọng lại trong lòng ta ánh chớp chói lòa.
Theo đề nghị của anh, tôi viết đôi chút về những chuyện ngày ấy. Thú thật, với thâm niên Trường Sơn như anh, tôi lại đòi "kể chuyện Trường Sơn" thì quả liều mạng. Viết về đề tài chiến tranh mà thiếu mùi máu, lửa, bi thương… e không đạt.

Thứ Tư, 20 tháng 2, 2013

Vụ án li kỳ…[1]



Trần Xuân Lăng
Học viên Trạm nguồn khóa 3
Vừa đi công tác miền tây về, chưa kịp nghỉ ngơi để “giũ sạch bụi đường” thì ông Hoà, Trưởng ban Kỹ thuật lữ đoàn, chạy qua: “Cậu biết tin chưa? Có một xe chở cáp của lữ đoàn ta bị cháy ở Ninh Thuận, các anh ở bên Tham mưu muốn cậu ra ngay ngoài đó, xem xét và lập biên bản cụ thể về sự việc này. Tớ đã chuẩn bị xe, cậu đi ngay đi!”. Tôi ngớ người ra: “Chuyện này là ở bên Thanh tra lữ đoàn, chứ sao lại bắt bên Kỹ thuật?”. Sợ tôi từ chối ông Hoà nói luôn: “Bên Thanh tra họ đi vắng cả; phía Tham mưu bảo chỉ có cậu là thông thuộc đường đi và hiểu về chuyên môn xe cộ hơn nên họ yêu cầu”. Rõ khổ, không hiểu từ sau Chiến dịch Buôn Mê thuột đến nay, ở Lữ đoàn cứ coi tôi là “dân Nam chính hiệu” (mặc dù quê tôi ở Huế), vì xó xỉnh nào cũng biết nên khi có yêu cầu đi công tác địa phương là họ lại nghĩ đến tôi. Mà kể cũng lạ, mấy cái thằng “Trỗi con trời đánh” đều như có sẵn “máu linh hoạt” chuyên nghiệp nên khi trên yêu cầu điều gì là chúng tôi đều xử lý được ngay. Có điều cách xử lý của lính Trỗi thường ít được lòng lãnh đạo.

Thứ Tư, 6 tháng 2, 2013

Chuyện một người thầy (Kiến Quốc)


Ngày ở Hà Nội hay qua lại Văn phòng Đại tướng, hơn nữa đại tá Trịnh Nguyên Huân - một trong những thư kí của cụ lại là thầy giáo "bậc đàn anh" của chúng tôi ở Đại học KTQS nên tình cảm khá thân thiết. Vì vậy đã ghi nhận được nhiều chuyện nghe được.

Thầy Huân về trường Quân sự từ 1968, dạy môn Hóa. (Mãi gần đây mới hay thầy là lính Thiếu sinh quân Tiểu đoàn 1 trường VHQĐ Lạng Sơn 1960, và lại là anh trai LS Trịnh Thúc Doanh, bạn chúng tôi ở trường Thiếu sinh quân Nguyễn Văn Trỗi).

Thứ Năm, 31 tháng 1, 2013

Từ một buổi trưa (Đào Duy)




Cu cậu  thường tâm sự, gần 60 năm sống trên cõi đời, điểm lại các mối quan hệ, ngoài những người bạn quý hắn; còn có những  người không ưa hắn, có nhiều người ghét hắn, thậm chí có người thù hắn. Nhưng  hắn chưa thấy ai thù hắn dai dẳng, ghê gớm bằng người đàn bà tới thời khắc này đã ngót nghét 50. Có nghĩa là cho tới bây giờ, mỗi lần họp lớp bên đám bạn già cùng lứa, không động đến tên hắn thì thôi, chứ hễ cứ bạn bè nhắc tới tên hắn là y như rằng, bà ta lại nguyền rủa, nhiều khi đến cay độc, hơn cả  "nguyền rủa đế quốc Mỹ".

Thứ Ba, 22 tháng 1, 2013

Giờ học chính trị và… “tài lẻ” của một ông anh



Trần Kiến Quốc
Giáo viên bộ môn Vô tuyến

Vĩnh Yên, sau 1975.
Giáo viên các khoa tập trung về hội truờng 125, trên gác. Các cán bộ già, “ngoan” thuờng ngồi dồn lên trên, ghi ghi chép chép. Ngày ấy cánh đi học ở Nga, Hung, Tiệp mới về, xa nhà lâu nên tỏ ra ngoan, cũng ngồi dồn lên trên nghe giảng. Cánh trong nuớc thì “thấu hiểu thực tế” hơn, kéo nhau xuống ngồi dãy ghế sau. (Để dễ bề tán phét).
Làm thầy rồi mà hàng tháng vẫn phải đi nghe giảng về chính trị. Toàn những bài cũ đã học, nào Chính trị Kinh tế, nào Triết học, Lịch sử Đảng… Thầy giảng toàn những giáo viên đã từng lên lớp ngày xưa. Không mấy hứng thú.

Thứ Sáu, 18 tháng 1, 2013

Bỏ trốn đơn vị về viếng Bác




PHẠM PHI HÙNG *
Học viên Vô tuyến khóa 3

Hè năm 1969, cánh Trỗi khóa 2 (Giáp Hùng, Ngọc Triển, Xuân Hùng và Vũ Dương) cùng anh em khóa 3 học hết năm thứ nhất ở khoa Cơ bản, Đại học Kỹ thuật quân sự. Ngày ấy, doanh trại đóng ở khu vực Thậm Thình, chỉ cách Đền Hùng có vài ba cây số.
Cuối tháng 8, trong anh em có nhiều nguồn tin từ gia đình báo lên: Bác Hồ ốm rất nặng, sợ không qua khỏi. Ai cũng bồn chồn, lo âu. Và rồi, điều đau buồn đã đến. Sáng ngày 4 tháng 9, thủ trưởng khoa tập trung toàn đơn vị, đọc thông báo của Ban chấp hành Trung ương Đảng và Nhà nước về tin Bác đi xa. Dù đã biết từ trước nhưng không ai có thể cầm được nước mắt. Khi nghe đồng chí Năm Thi, chính uỷ khoa, phổ biến: “Tang lễ được tổ chức theo nghi lễ Quốc gia. Các đơn vị sẽ cử đại diện về viếng. Trong ngày cuối cùng, đơn vị sẽ tổ chức truy điệu cùng thời gian với lễ truy điệu tại Quảng trường Ba Đình”; anh em nhìn nhau, lắc đầu. Cấm trại, vậy là làm gì có cơ hội để nhìn thấy Bác lần cuối? Cuộc họp kết thúc, các đại đội trở về doanh trại.